Tối qua có một cuộc gọi nhỡ lúc mười một giờ đêm, chả biết loay hoay thế nào mà mãi đến một giờ sáng mới nhận ra cuộc gọi nhỡ này.
Chợt lo âu quặng thắt, vì người gọi chưa bao giờ gọi sau chín giờ, vì rất nhiều lý do, nhưng lý do chính vẫn là sợ làm phiền người nghe
ấy vậy mà có cuộc gọi nhỡ lúc mười một giờ đêm
ngồi thừ người, cầm cục sắt blackberry trong tay, xoay xoay.. bây giờ là một giờ sáng, có nên gọi lại không, có nên gọi lại không… đã có chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì, sao lại gọi khuya thế này, sao lại có cuộc điện thoại bất thường thế này…
bây giờ là một giờ sáng, có nên gọi lại không? Nếu có chuyện gì, thì phải làm gì… nếu không có chuyện gì.. thì cuộc gọi trở lại càng không nên…
quyết định là không, vì nếu có gì thật sự đặc biệt, người gọi vẫn có thể gọi lại ít nhất một lần nữa sau cuộc gọi đầu tiên.
Chỉ có thế thôi, cùng làm mất ngủ.
Suốt một đêm nằm trằn trọc, suy nghĩ và suy diễn, có gì không ta, có sao không ta, bậc tam cấp, phòng tắm, ổ cắm điện, bàn ghế giường tủ…
Mong trời mau sáng, để gọi điện thoại
Mong trời mau sáng, chỉ để biết một điều, vì sao tại sao chuyện gì đã xảy ra…
Rồi cũng hừng đông, sáng tỏ,
Việc đầu tiên trong ngày, phải làm, cần làm là điện thoại…
Đầu dây bên kia giọng thật nhẹ nhàng… "không có gì đâu mà.. chỉ là.. tự nhiên… mẹ nhớ con…"
…
--
Đừng tưởng mày khóc
nghĩa là mày đau khổ.
Tuy tao cười
nhưng nước mắt ở trong tim.
( ^ _ ~ ) lang~tu?coi` ( ^ _ ~ )
QuốcLA _ TM
097 22 99 029
0909 665 388
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét