Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Miss call

Miss call… - TOU

 

Tối qua có một cuộc gọi nhỡ lúc mười một giờ đêm, chả biết loay hoay thế nào mà mãi đến một giờ sáng mới nhận ra cuộc gọi nhỡ này.

Chợt lo âu quặng thắt, vì người gọi chưa bao giờ gọi sau chín giờ, vì rất nhiều lý do, nhưng lý do chính vẫn là sợ làm phiền người nghe

ấy vậy mà có cuộc gọi nhỡ lúc mười một giờ đêm

ngồi thừ người, cầm cục sắt blackberry trong tay, xoay xoay.. bây giờ là một giờ sáng, có nên gọi lại không, có nên gọi lại không… đã có chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì, sao lại gọi khuya thế này, sao lại có cuộc điện thoại bất thường thế này…

bây giờ là một giờ sáng, có nên gọi lại không? Nếu có chuyện gì, thì phải làm gì… nếu không có chuyện gì.. thì cuộc gọi trở lại càng không nên…

quyết định là không, vì nếu có gì thật sự đặc biệt, người gọi vẫn có thể gọi lại ít nhất một lần nữa sau cuộc gọi đầu tiên.

Chỉ có thế thôi, cùng làm mất ngủ.

Suốt một đêm nằm trằn trọc, suy nghĩ và suy diễn, có gì không ta, có sao không ta, bậc tam cấp, phòng tắm, ổ cắm điện, bàn ghế giường tủ…

Mong trời mau sáng, để gọi điện thoại

Mong trời mau sáng, chỉ để biết một điều, vì sao tại sao chuyện gì đã xảy ra…

Rồi cũng hừng đông, sáng tỏ,

Việc đầu tiên trong ngày, phải làm, cần làm là điện thoại…

Đầu dây bên kia giọng thật nhẹ nhàng… "không có gì đâu mà.. chỉ là.. tự nhiên… mẹ nhớ con…"



--
Đừng tưởng mày khóc
                           nghĩa là mày đau khổ.
Tuy tao cười
                 nhưng nước mắt ở trong tim.
            ( ^ _ ~ )  lang~tu?coi`  ( ^ _ ~ )
                    QuốcLA _ TM
                       
                                 097 22 99 029 
                                        0909 665 388

Con Chim Non

Natsuko - Myselfvn
Vừa nãy trên đường đạp xe về nhà thì gặp một em chim non nằm trên đường nhựa lên dốc. Em non lắm, chắc vừa được sinh ra. Chỉ bé bằng ngón tay cái, màng cổ trong veo, chưa mở mắt. Em nằm co trên mặt đường nhựa, dưới cái nắng giữa trưa gay gắt của một mùa hè nóng đỉnh điểm. Vì trông em xơ xác quá, mình tưởng em đã chết. Phần đường dành cho xe đạp nhỏ, mình đỗ lại định nhặt em để lên vệ cỏ, lấy đường đi, đúng lúc đó thì mình thấy làn da cổ mỏng manh của em khe khẽ phập phồng. Mình nhìn quanh, không một cây to nào khả dĩ có thể là nhà của em. Nhà của em ở đâu? Mẹ của em ở đâu?
Mình lúng túng một lúc, muốn đặt em bên vệ cỏ để mẹ em có thể tìm lại em, nhưng lại sợ kiến, sợ cái nắng như táp lửa làm đến mình cũng sắp lăn quay ra ngất. Mình bèn đặt em vào giỏ xe, lao về nhà. Việc đầu tiên là lấy một cái thìa nhỏ mớm nước cho em. Vì em chưa mở mắt, mình cũng không biết em có uống được không nữa. Mình chưa nuôi chim bao giờ, lại là một em chim bé tí như thế này, mình chẳng biết chăm em thế nào.
Bạn Phan thấy mình hôm nay về đến nhà không bắt bạn rửa tay, cứ loay hoay với em, thì bạn cũng chạy ra hỏi han. Mình bảo: "Em chim non đấy con ạ". Bạn Phan ríu rít: "Chim non! A! Em chim non. Mẹ ơi, em chim non đang ngủ. Em chim non không ngủ. Em chim non dậy đi".
Ừ, em chim non ơi, dậy đi.
Dù từ khi về đến nhà, mình không thấy em cử động nữa, nhưng người em vẫn còn mềm ấm, nên mình vẫn còn hy vọng.
Giờ thì người em đã lạnh và cứng rồi.
Mình đặt em nằm tạm dưới gốc mận ngoài ban công, chiều nay sẽ cùng Phan đưa em ra công viên yên nghỉ cho mát mẻ.
Em à, mình xin lỗi là mình không thể cứu được em. Mình đã hy vọng rằng, ngay cả khi mình chưa biết chăm sóc em như thế nào, thì chút nước mát từ bàn tay một người mẹ cũng sẽ tăng thêm ít sinh lực cho em. Hy vọng đó giờ tắt ngấm rồi.
Nhưng mình vẫn hy vọng, em đã có thể cảm thấy đôi chút dịu lòng vì không phải trải qua những giây phút cuối cùng trên đường nhựa giữa một buổi trưa nắng gắt.
Có thể cảm thấy rằng, ít nhất có một ai đó đã coi sự sống của em là quan trọng, đã làm hết sức mình để níu kéo nó. Đã để nước mắt lặng lẽ chảy trong lòng vì thương em. Thương mẹ của em.
Hy vọng em cũng đã có thể nghe thấy tiếng Phan hồn nhiên gọi em dậy. Phan còn bé lắm, mới 2 tuổi rưỡi thôi. Phan chưa hiểu thế nào là Cái Chết, chưa biết buồn cho em. Nhưng Phan đã biết yêu mọi vật quanh mình, Phan yêu em như thể đó là điều tự nhiên nhất.
Hy vọng, ở một nơi nào đó, em sẽ tiếp tục lớn lên theo một cách khác, dưới một hình hài khác, và một ngày nào đó, sẽ trở lại thế giới này, líu lo cất tiếng hót trên những tán cây.
Thôi, em ngủ đi nhé.
Mẹ đặt tên em là Natsuko nhé. "Ko" là từ gọi âu yếm những sinh vật nhỏ bé, tên nhiều em bé Nhật cũng có âm cuối là "ko". Còn Natsu là mùa hè. Em đã đến và đi trong một ngày hè, một chuyến bay ngắn ngủi, chưa kịp biết buồn vui.
Natsuko ơi, ngủ bình yên... Rồi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng người viết và đọc những dòng này biết đến sự tồn tại của em.

Toán về quê em - Một thế giới khác

Mấy tuần nay vui quá. Làng trên, xóm dưới, đâu đâu cũng bàn tán râm ran chuyện đại hội Ấn độ, chuyện nhà bác gì được đi gặp chủ tịch nước.

- Cái tay ấy giỏi kinh, các cụ nhể. Nhưng vẫn chưa giỏi bằng tay kiện tướng cờ ấn độ. Một mình nó oánh cả 40 nhà toán học thế giới. Nước mình phải phát triển cờ mới đúng. Mỗi ngày mẹ đĩ nhà cháu ép thằng cu Dĩn tập oánh cờ 8 tiếng liền.
- Vợ chồng ông dốt bỏ mẹ. Tay ấy oánh cờ vua, chứ cờ tướng nhà mình làm sao mà thông minh được. Mấy chục năm nay chiều nào ông cũng ngồi đây hút thuốc, oánh cờ. Có thấy khôn ra tí nào không?

Cụ Thà, bí thư chi bộ xã nói chêm vào.
- Vừa rồi tôi đi họp trên tỉnh. Trên phổ biến, mỗi thôn phải tổ chức một lớp chuyên toán cấp 1. Mỗi xã phải có một khối chuyên toán cấp 2. Xã nào cũng phải thành lập thư viện toán học.
- Cháu nghĩ chỉ tiêu như thế ngặt quá ạ. – Chị Phấn rụt rè thưa – Mấy năm nay cả huyện không có em nào đỗ đại học. Cả xã mình chỉ có 4 em đang học cấp 2 thôi ạ. Ủy ban có cái tủ sách cũng bị trẻ con đập gãy, lấy đi hết truyện tranh, chả còn quyển nào.
- Đây là chủ trương của các thầy ở tận Hà nội. Người ta nhìn xa trông rộng, tính kỹ cả rồi. Đàn bà biết gì. Đứa nào vào được cấp 2, bắt đi học chuyên toán hết. Tôi có thằng cháu họ bán đồ đồng nát ở ngoài đấy. Thỉnh thoảng có cuốn sách toán tiếng nước ngoài, bán rất rẻ mà chẳng ai mua. Mỗi gia đình xã ta chỉ cần góp vài ngàn là lập được thư viện. Toàn sách tiếng tây không đánh vần được, trẻ con lấy trộm làm gì. Chị không biết chứ, toán học vô cùng quan trọng đối với đất nước. 90% cái xe bò nhà chị có toán ở trong đấy.

Chái nhà bên, cụ Bỉnh đang ngồi cặm cụi viết thư.

"Thuấn thương nhớ của thày,

Ở nơi đảo xa, ngày ngày luyện tập có vất lắm không con? Thày u vẫn khỏe. U mày vừa bán con lợn sữa, nhờ người lên tận tỉnh mua được một cuốn Bồ Đề Cơ Bản mới tinh do Bộ giáo dục dịch. U mày giấu ở bồ thóc trong buồng. Khi nào định đến chơi nhà ai thật quý, thầy mới xé một trang, gấp nhỏ lại, bọc vào lá chuối làm quà.

Thư này, thày gửi cho con một trang có nhiều chữ Q, để con luôn nhớ về Quê Hương. Nhà ông Sửu cuối xóm lắm tiền còn treo nguyên cả xâu bồ đề cơ. Đằng nào cũng chả đọc được chữ Nho. Thà thay Hoành phi Câu đối bằng Xâu Bồ đề, lại được tiếng là hiếu học…."

Vui nhất là đêm Hội thi Giỏi toán Toàn xã. Giải nhất thuộc về bác Thốn. Bác tâm sự :"Nhà nghèo nên cháu chỉ học hết lớp hai rồi đi làm. Nhưng dòng họ nhà cháu có truyền thống hiếu học. Ban ngày, đi thả trâu, gánh phân, đập lúa. Tối đến cháu lại chong đèn ngồi học Bổ đề Cơ bản đến tận khuya. Mỗi ngày cháu cố gắng tập chép 10 dòng. Chép đến đâu, học thuộc lòng đến đó. Chữ nào khó vẽ quá thì nhờ cụ giáo Bôn dạy cho bằng vẽ được mới thôi. Đến hội thi lần này, cháu đã thuộc tới mức vẽ 5 trang chữ liền tù tì, không cần nhìn sách…".

Nghe đến đây, cả hội trường xúc động, vỗ tay rào rào. Ai cũng tấm tắc khen bác Thốn nỗ lực vượt khó khăn, phấn đấu học giỏi. Bác Thốn cũng run run cảm động, cứ lấy khăn lau mồ hôi mãi. Cuối cùng, bác thổ lộ quyết tâm từ nay đến cuối đời sẽ cố gắng học thuộc lòng, để vẽ được toàn bộ 200 trang chữ của Bổ đề.

Tiếp theo phần hội thi là phần văn nghệ. Các em thiếu nhi vừa hát, vừa đánh trống ếch rộn ràng:

Á có bác Chầu đời em được ấm no
Chúng em múa ca càng nhớ công ơn bác Chầu.

(PS: Viết cho vui thôi. Tớ với nhà bác C không có vấn đề gì xích mích đâu nhé. Hi vọng không ai hiểu lầm.)


--
Đừng tưởng mày khóc
                           nghĩa là mày đau khổ.
Tuy tao cười
                 nhưng nước mắt ở trong tim.
            ( ^ _ ~ )  lang~tu?coi`  ( ^ _ ~ )
                    QuốcLA _ TM
                       
                                 097 22 99 029 
                                        0909 665 388

Bạn đã bao giờ nghe chuông điện thoại, bốc máy, đầu dây bên kia "Em à"... ?

Bạn đã bao giờ nghe chuông điện thoại, bốc máy, đầu dây bên kia "Em à"... ?

Tớ đã từng shock 'loạn nhịp' vì 'Em à'. Giờ thì tớ xếp đó vào nhóm 'shock văn hóa' (culture shock). Vì sao gọi thế thì tớ sẽ giải thích ngay đây.
(Hình minh họa/ sưu tầm)

Số là, tớ ở TN từ nhỏ đến 16 tuổi, chưa từng nghe 'Em à'.
Hai năm sau đó học ở Hà Nội, cũng chưa nghe 'Em à'.
Rồi đi du học. Năm thứ nhất, thứ hai, tớ đã từng rung rinh lắm khi nhận được bức thư 'Bé con à'. Nhưng vì thấm lời mẹ dặn đi xa đừng yêu sớm, thế là anh 'bé con à' yêu người khác mất.
Cuối năm thứ 3 tớ có người yêu. Ở xa là nhiều mà hồi đó chỉ toàn thư tay đâu có dễ điện thoại, thế nên tớ chỉ được nghe tổng cộng vài lần 'Em à', không đủ để quen với cụm từ vô cùng dễ mềm lòng ấy cho đến khi cuộc sống đẩy mỗi đứa mỗi nơi xa mãi.
Về nước, vô Sài Gòn nhận việc đi làm rồi lấy chồng có con, tớ cất lãng mạn vào một góc, quên đi là có cụm từ 'Em à' trong cuộc sống.

Nói túm lại là từ nhỏ cho tới khi rời Sài Gòn tớ đinh ninh 'Em à', 'Anh à' là cái từ những người của riêng nhau nói với nhau, mà là khi người ta rất care, rất thương, ai diễm phúc mới có được. Chúa ơi, chính vì thế nên một lần khi mới chuyển ra Hà Nội, tớ bị chao nghiêng ngả khi nghe điện thoại 'Em à'. Trái tim đập bung biêng đến nỗi tớ phải thò tay giữ lấy. Em à - nghe sao mà dịu, sao mà care... gỗ đá cũng phải mềm.

Dần dần, tớ nhận thấy, nghe thấy nhiều 'Em à' hơn, không phải là với tớ, không phải từ đồng chí 'Em à' kia mà từ những người khác nói với những người khác. Không là cặp đôi, không là tình nhân, tóm lại, chẳng là riêng tư của nhau cũng có thể 'Em à'. Nhiều khi đơn giản như là câu hỏi để chắc đây là em mà tôi hẹn gọi đấy à.
Đồng nghiệp thân thân, có việc hẹn gọi, 'Em à?'. Đối tác thiện cảm, có việc gọi mobile, nghe đúng giọng 'Em à?...'. Thậm chí chị bạn làm chung với tớ gọi cho Sếp khi Sếp ở nhà mà cũng hét toáng 'Anh à, abcd..'.

Đấy là khác giới, chứ cùng giới thì càng phổ biến nhé. Các chị bạn hay đồng nghiệp mà quý quý tớ gọi điện cho tớ rất thường hay 'Em à, chị ... đây'.

Thế, tớ nhận ra rằng đây là đặc sản của Hà Nội. Hà Nội 'Em à' không như Sài Gòn hay những miền khác. Hờ, tớ nhận ra tớ shock rung rinh 'Em à' ngày đầu Hà Nội mà thật ra là 'chẳng nghiêm trọng đến thế', là tớ shock văn hóa đấy thôi, bé cái nhầm :)

Thế nhưng kể cả là như vậy, cho đến giờ, chắc là vì tớ chưa ngấm hẳn đất mới, nên lâu lâu tớ vẫn bị dừng mất một giây, để trấn tĩnh đừng rung trước hai cái từ đặc sản Hà Nội rất dễ mềm lòng 'Em à?'.


Còn bạn, có bao giờ rung rinh khi nghe  "em à " không, thử call cho 1 anh nào đó để nghe xem
:D



--
Đừng tưởng mày khóc
                           nghĩa là mày đau khổ.
Tuy tao cười
                 nhưng nước mắt ở trong tim.
            ( ^ _ ~ )  lang~tu?coi`  ( ^ _ ~ )
                    QuốcLA _ TM
                       
                                 097 22 99 029 
                                        0909 665 388

Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

Bức thư của một thai nhi

Đọc mà xót xa

Nghĩa Trang Đồng Nhi Pleiku
Tết Trung Thu Đinh Hợi(25/9/2007)

THƯ GỬI MẸ


Kính thưa Mẹ!

Mặc dù con không biết mẹ là ai, vì con chưa một lần được thấy mặt mẹ! Nhưng con vẫn gọi người đã cưu mang con trong dạ một thời, là mẹ. Bởi, cho dù là con vật, nó cũng có mẹ, có con!

Nhưng, từ xưa đến nay, không có con vật mẹ nào quyết định giết con mình, không cho nó được chào đời. Còn mẹ, mẹ đã cưu mang con đến 7-8 tháng mà còn quyết định mướn người giết con!

Từ khi biết mẹ toan tính phá thai, khi đó con được khoảng 3-4 tháng. Biết mình sắp bị giết, con lo sợ lắm, con đau buồn lắm, luôn khóc than cho số phận suốt ... mấy tháng trời!



Con muốn gào thét thật lớn, van xin thật to: "Mẹ ơi ! Mẹ nỡ lòng nào giết con, đứa con bé bỏng đang lớn dần lên trong dạ mẹ. Đứa con có trái tim cùng nhịp đập với trái tim mẹ! Máu mẹ đang chảy vào cơ thể con để nuôi con sống! Sao mẹ lại định giết con? Mẹ đừng giết con tội nghiệp! Con tội tình gì mẹ ơi! Con chắp hai tay, lạy mẹ trăm ngàn lạy, xin mẹ để cho con được sinh ra, được sống, được làm người.Con quyết suốt đời yêu thương và đáp đền ơn mẹ!"

Nhưng chưa biết nói làm sao con nói được! Con vô phương, yếu ớt, bất lực, lo sợ từng ngày, từng phút... cho đến ngày Tết trẻ con được vui chơi dưới ánh trăng rằm, thì mẹ đã quyết định mang con đến "Lò sát sinh Thai Nhi"!

Thế là hết! Người ta giết con trong dạ mẹ - một cách lạnh lùng!... không chút xót xa!... không tí thương tiếc! - Như một " đồ tể" lành nghề - chuyên giết thai nhi như giết súc vật!.Xong việc, họ đã khoan khoái nhận tiền công, như người làm thuê giết mổ heo, chó, gà, vịt, trâu bò...!

Ôi! Đối với con vật, có đôi lúc, người ta còn động lòng trắc ẩn khi: cắt cổ một con gà, đập chết một con chó, mổ thịt một con bò đã nuôi lâu ngày! Còn con, là con người, sao không được như thế?! Mạng sống của con không bằng mạng sống của con bò, con chó, con gà...ư?

Khi giết rồi, lôi xác con ra không được, vì con đã quá lớn! Nên họ dùng một cái kềm, có 4 cái mấu nhọn, đưa vào tử cung của mẹ - người giết con - một cách chuyên nghiệp, đã lựa thế cho mấu vào đầu con, một bên 2 mấu... siết thật chặt, móc thật sâu...óc não con vọt ra, trắng hếu, nhầy nhụa... họ mới kéo con ra được!!!

Con đã chết rồi, không còn cảm giác gì. Nhưng, chắc lúc đó mẹ đau đớn khủng khiếp lắm? Chắc mẹ oằn người lên, hai tay níu chặt mép bàn sinh, rên rỉ, mặt mẹ tím tái, hai dòng lệ trào tuôn, thân thể mẹ ướt sủng mồ hôi và cả máu nữa!? Làm sao mẹ quên được cái giờ phút hãi hùng ấy, mặc dù đến nay đã 3 năm rồi?

Sau đó mẹ lai thuê người đem xác con đi chôn. Khi đem đến Nghĩa Trang Đồng Nhi Pléiku, họ đâu có chôn, mà trao cho người khác chôn con ! (Lại một loại lương tâm bán rẻ hơn lương thực!)

Nhờ lòng từ bi của nhóm người đi viếng Nghĩa Trang Đồng Nhi dịp Tết Trung Thu năm ấy, họ đã mua quách về tẩn liệm, chôn con và xây mộ đẹp lắm! Trên mộ con được ghi: "Cháu Trung Thu - Pleiku"

Ngày Trung Thu năm 2004, cũng có một thai nhi bị giết chết. Con còn nhớ rất rõ - nhìn khiếp lắm mẹ ơi! - Bạn ấy bị cắt nát, bỏ trong một cái bao nilon máu me đỏ lòm, lầy nhầy, ... nhìn giống như một mớ thịt bằm để chuẩn bị nấu cho heo, vất cho chó - Trước đây, trong thời kỳ thực phẩm khan hiếm, có những người đã mang về từ phòng phá thai mỗi ngày cả " xô", để nuôi lợn cho chóng lớn!-Bởi thế nên không biết bạn là trai hay là gái?! Bạn được mang đến nghĩa trang chung một thùng giấy với con, và cũng được nhóm người có lòng bác ái nói trên, mai táng chu đáo, xây mộ sát bên con, bạn được ghi tên trên mộ là: " Vinh Sơn".

Từ đó đến nay, chúng con là bạn của nhau, vui buồn có nhau, an ủi nhau trong cảnh quạnh quẽ, cô đơn, sưởi ấm nhau trong đêm đông mưa giầm, gió lạnh!

Chúng con thương nhau lắm, bởi cũng đã chết oan ức, tức tưởi giống nhau. Thỉnh thoảng bạn Vinh Sơn nhớ lại cái chết của mình và khóc than thảm thiết, vì bạn bị giết còn tàn nhẫn hơn con nhiều: cơ thể bạn không còn nguyên vẹn hình hài! Mỗi lần như thế con chẳng biết an ủi bạn thế nào, chỉ biết cùng khóc với bạn, khóc thật nhiều, khóc thật lâu, để chia sẻ niềm đau của người bạn " xấu số hơn con", vì dù gì, thì con cũng là một đứa " con trai nguyên xi !"

Mẹ ơi! Nếu mẹ không huỷ hoại con, thì năm nay - Trung thu này - con tròn 3 tuổi. Chắc con cũng được mặc quần áo mới, có mũ giày mới, tay xách đèn ông sao đẹp, đi xem múa lân với bạn bè, lại còn được ăn bánh Trung thu nữa! Con còn hát cho mẹ nghe: "Cháu lên ba... cháu đi mẫu giáo..." khi con tung tăng nhảy chân sáo, nắm tay mẹ dắt con đến trường. Nhưng điều ấy sẽ không còn bao giờ xảy ra nữa! Vì mẹ đã giết chết con rồi! Mẹ ôi!

Mẹ đã thấy ảnh của con chưa? Ảnh "Cháu Trung Thu- Pleiku" đấy! Mẹ nhìn kỹ xem, vì con bị lôi ra bằng cái kềm, nên đầu con bị hằn sâu đến 4 lỗ... nhưng nhìn cũng đẹp trai, to con lắm phải không mẹ?

Mẹ biết không? Có rất nhiều người rất xúc động, đã không sao giữ cho lệ khỏi trào tuôn khi nhìn ảnh con: mình không mảnh vải, nằm trần trụi trên tờ giấy báo, như đưa hai bàn tay nhỏ xíu chới với níu mấy ngón tay của "một ngưòi" mà con được biết, đó là bàn tay của một Linh mục có lòng từ tâm, ở Pleiku, chuyên lo xây mộ cho các thai nhi bị giết; như van xin: "Hãy thương con, cho con một nấm mộ, nhỏ thôi! Xin đừng để thân xác con lạnh lẽo, bị phơi nắng dầm mưa, bị làm mồi cho mèo tha, chó xé tội nghiệp!". Con bị chết tức tưởi lắm người ơi!...

Con nổi tiếng lắm đó mẹ ơi! Có người đã làm thơ, phổ nhạc như để than khóc cho cái chết của con! Ai nghe hát bài "Lời cầu xin của con" do Ngọc Quang sáng tác (ngay đêm Trung thu năm ấy) đều xúc động - nhất là giới trẻ - không cầm được nước mắt! Và cũng nhờ đó mà có nhiều em bé đã được cứu sống! Khi người mẹ - đa số là các bà mẹ trẻ, có khi còn ở tuổi vị thành niên - đang mang con trong dạ cũng định giết bỏ nó - như mẹ cách đây 3 năm - đã khóc nức nở, khi nhìn ảnh của con, và quyết định giữ con mình lại, dù phải trả bất cứ giá nào!

Mẹ ơi! Không biết 3 năm qua, mẹ còn giết thêm đứa em nào của con nữa không?! Con nghe nói có những bà mẹ đã huỷ hoại lên tiếp đến 3, 4 đứa con mình mà không thương tiếc, không ân hận xót xa, bởi đã quá quen với việc ác này rồi!

Ôi mỉa mai cay đắng! Ôi thế thái nhân tình!

Mẹ biết không, hơn 5.000 em bé, tại Nghĩa Trang Đồng Nhi Pleiku này. Còn tại "Nghĩa Trang Không Bia Mộ" ở núi Hòn Thơm Nha Trang, cũng chôn cất hơn 5.000 thai nhi bị giết, và còn nhiều nơi khác nữa: Sài Gòn, Huế, Đà Nẵng, Buôn Ma Thuột, đường đèo Qui Hoà Qui Nhơn... Thân xác non nớt của chúng con tuy đã tan nát gần hết rồi! Nhưng phần "Anh linh" của chúng con, ai huỷ diệt được!? Con người đâu chỉ có thân xác vật chất mà thôi, như con chó, con bò chết là hết!, nếu chết là hết, sao người ta sợ chết và sợ người chết hả mẹ?! Sao đứng gần xác con chó, con bò chết chẳng ai sợ cả? Chắc bởi con người còn có cái "phần không chết", và người ta sợ cái phần "Anh linh không chết" đó mẹ ơi!?

Nhất định là như thế, nếu không, tại sao mỗi năm, cứ đến ngày 27/7, người ta tổ chức đến nghĩa trang Liệt sĩ, để thăm viếng ,để truy điệu "Anh Linh các chiến sĩ"???

Nghĩa cử tưởng nhớ anh linh các chiến sĩ, thật đáng trân trọng vì tự nó đã nói lên một chân lý không thể chối cãi được, đó là: khi chết đi, phần thân xác ai cũng như ai, sẽ tanh hôi thối rữa, mục nát và trở về tro bụi như nhau. Nhưng phần anh linh vẫn còn tồn tại mãi mãi...Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rất có lý khi đã tin, đã làm thơ, đã phổ nhạc, đã say sưa hát và nhiều người cùng hát lên say sưa : " Người chết nối linh thiêng vào đời... "Nếu chết là hết, thì lấy gì nối linh thiêng vào đời?"...

Một lần nữa, con xin lặp lại với mẹ: "Chết không phải là hết". Cho nên một ngày nào đó, chúng con sẽ gặp lại những người đã giết hại chúng con một cách tàn nhẫn, vô nhân đạo và vô... lý đó!

Giết người vô tội - mà kẻ bị giết như chúng con, không nói được tiếng van xin hay phản đối, không có một phương tiện nào để tự vệ, không được luật pháp chở che - là một loại tộí ác "Trời không dung Đất không tha"! Cho dù những kẻ đó không "thừa nhận có Trời! Cũng không sao tránh khỏi "lưới Trời lồng lộng" và "án Trời" rất công minh đâu! Họ đã từng lý luận để tự bào chữa: "Tôi không làm thì cũng có người khác làm mà. Họ còn nói: "Sở dĩ con chó, con bò...nó không chủ trương, không giết con còn trong dạ, vì nó không có trí khôn, không biết tính toán cho tương lai", "đồ ngu như bò", "đồ chó má" biết gì!?

Theo con nghĩ: nếu con người - về vấn đề phá thai này thôi - cũng "không-khôn" như con vật! thì chúng con đã được bảo vệ, được sinh ra, được cất tiếng khóc chào đời và được sống, như vốn chúng con có quyền được sống, được làm người như mọi người !

Tại sao con người lại chủ trương cướp mất cái "quyền sống" mà Ông Trời đã ban cho chúng con?

Mẹ ơi! Con không biết vì lý do nào mẹ đã phải huỷ diệt con? Bị cha con bỏ rơi? Bị gia đình xua đuổi? Vì không đủ ăn? Vì sợ mất chức mất quyền, mất ghế, mất việc? Sợ mất danh thơm tiếng tốt ? Sợ mất tiêu chuẩn để được hưởng quyền lợi??

Hôm nay nhân ngày giỗ 3 năm của con.- 2004-Trung Thu- 2007 - Con thương nhớ mẹ quá nên viết thư này gửi mẹ đây. Không biết bây giờ mẹ con đang ở đâu? Mẹ có được cha con nhìn nhận, yêu thương? Có được gia đình tha thứ? Có được ấm no hạnh phúc, được danh thơm tiếng tốt, được chức quyền địa vị... vì việc mẹ đã huỷ bỏ con không? Hay vẫn bị cha con bỏ rơi, bị gia đình từ chối, vẫn lầm than vất vả, vẫn cơ cực đói nghèo... và vô cùng ân hận, khổ đau? Thế thì việc giết bỏ con đã đem lại điều gì, như mẹ mong muốn? Con thương mẹ quá! Thương mẹ của con nhiều! Con đã tha thứ và luôn tha thứ cho mẹ !

Mẹ ơi! Thôi đừng khóc nữa ! Dù khóc cạn nước mắt, khóc suốt cả cuộc đời, mẹ cũng không làm con sống lại được nữa rồi!

Giờ đây, để vơi đi phần nào nỗi khổ đau trong lòng mẹ, để chuộc lại lỗi lầm , mẹ hãy quyết tâm không tái phạm, và tìm mọi cách ngăn chặn hành động ác nhân này. Hãy nói cho người khác biết kinh nghiệm đớn đau trên thân thể, sự nguy hiểm đến tính mạng khi phá thai, và nhất là nỗi dằn vặt, lo sợ, đau khổ trong lòng mà mẹ phải chịu đựng từ ngày phá thai đến nay. Mẹ hãy giúp đỡ, khuyên lơn các cô gái lỡ dại, đừng phá huỷ con mình, và tìm cách giúp đỡ họ cho đến ngày sinh nở. Có khi còn phải tìm nơi nuôi giúp con họ, nếu họ lại muốn bỏ rơi con mình.!

Làm được như thế mẹ sẽ lấy lại được sự thoải mái tâm hồn, sẽ không còn lo âu sợ sệt như xưa nay nữa. Con hy vọng mẹ lại có được " Nụ cười nở trên môi"!.

Kính chào và hẹn gặp lại mẹ một ngày rất gần đây thôi! Vì cuộc sống này có là bao. Cho dù sống đến 100 năm đi nữa, thì cũng qua nhanh lắm mẹ ơi!
Đứa con bất hạnh của mẹ.

Bé Trung Thu Pkeiku


--
Đừng tưởng mày khóc
                           nghĩa là mày đau khổ.
Tuy tao cười
                 nhưng nước mắt ở trong tim.
            ( ^ _ ~ )  lang~tu?coi`  ( ^ _ ~ )
                    QuốcLA _ TM
                       
                                 097 22 99 029 
                                        0909 665 388

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Liên Hệ email: Lqlangtucoi@gmail.com DĐ: 0932230388