Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

15:30' , Ngày 31.12.2010

Một ngày cuối năm đẹp trời, một ngày cuối năm ảm đạm.
Hôm nay trời nắng, ấm hơn nhiều, nhưng vẫn thấy lạnh. Hnay ngủ nhiều, nhưng vẫn thấy mệt, vẫn thấy buồn ngủ.
Ngày hnay chưa ăn gì, nhưng cũng không thấy đói. Hnay nhắn tin cho em, cũng không thấy em trả lời, Hnay gọi điện cho em, cũng chỉ nghe những lời lạnh lùng.
Nghe tiếng em nói, vô cảm, cũng đau hơn hôm qua. Quyết định rồi, nhưng vẫn thấy băn khoăn, liệu làm thế có đúng, liệu làm thế có sai. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cái gì qua cũng đã qua, vốn trước nay không hối hận.
Việc đúng sai để tương lai giải thích, bây giờ làm những gì như mình nói, nhưng có phải là ngay từ bây giờ không, chắc không.
Vẫn thấy buồn.......

Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

because i'm a girl

 
p1
Ca sĩ: Phạm Quỳnh Anh
Sáng tác: Album: Tình Yêu Cao Thượng 2

When you look at your lover
Your eyes are brightening
Your lips softly take a warm smile
The most natural things I had ever seen
And I've known that my love was so small

When I knew that I loved you
My heart was aching
Because you've already had your own future
I cannot move on
Although I've seen the way
So that none of us will have to cry

I wanted to tell you something about love
Like I missed you so much
Can you undertand my heart?
Can you feel my pain?
So why I couldn't smile when I saw you smile?

Resigned to hide all my pains deeply in my mind
Because I had found the answer
You're happy with her
That's also my wish
Do you know that I'll be happier when I see you're happy?

When I look at your lover
My heart feels warm
I'm no longer regretting or taking offense
The most natural things I had ever thought of
And I honestly pray for both of you.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- =-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

tin Vịt 24h

(24h) - Một cặp vợ chồng ở Tiền Giang, cai sữa mãi cho đứa con 2 tuổi không được, hết bôi cao con hổ, dán băng keo thậm chí xát ớt vào ti vợ đều không cản được ham muốn của đứa bé. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh chồng đã thử bôi thuốc trừ sâu vì nghĩ đơn giản rằng, thuốc phun vào lúa thì con sâu không dám cắn lúa, trẻ con cũng vậy. Ai ngờ bôi được 2 hôm thì thấy tay hàng xóm lăn đùng ra chết. Hiện công an đang tiến hành điều tra vụ việc.
Những giấc mơ giảm béo Hãng dược phẩm KOBE (Nhật Bản)vừa nghiên cứu thành công một loại dược phẩm chức năng giảm béo dành cho đàn ông. Nguyên lý của loại thuốc này là khi uống vào, đàn ông sẽ mơ những giấc mơ rất sảng khoái, ví như đuổi theo một phụ nữ xinh đẹp và nude hoàn toàn trên bãi biển. Chính việc đuổi bắt này khiến cơ thể sẽ giải phóng năng lượng dư thừa dẫn tới giảm cân. Hiện tại thị trường Việt Nam đã có loại thuốc này, một loại giá 10 USD/1 viên và một loại 10 ngàn/ 1viên. Loại thứ nhất dành cho các vị khám dịch vụ. Loại thứ hai dành cho các vị khám bảo hiểm y tế. Với loại thứ hai này khi uống vào đàn ông sẽ mơ thấy họ bị những người phụ nữ xấu hệt quỷ Dạ Xoa đuổi theo để “làm nhục” khiến họ sợ chết khiếp mà chạy trốn.
* * *
Mỹ hóa Các thông tin trong một chương trình ca nhạc giao lưu văn hóa Việt – Mỹ: Ca sỹ tham gia: Mỹ Linh, Mỹ Lệ, Mỹ Tâm, Mỹ Như, Mỹ Dung, Mỹ Hạnh… Dẫn chương trình: MC Mỹ Vân, Mỹ Lan, Mỹ Uyên… Các nhà tài trợ: Toàn Mỹ (Inox), Mỹ phẩm Shiseido... Địa điểm biểu diễn: Đêm thứ nhất, Sân vận động Mỹ Đình, đêm thứ 2 trên cầu Mỹ Thuận
* * *
Xe Mitsubishi có xuất xứ từ An Giang? Tin đồn công nghệ: Hãng xe Mitsubishi (Nhật Bản) vừa hợp tác với tỉnh An Giang, Việt Nam để sản xuất ra một loại xe bán tải (pickup) chuyên phục vụ các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long. Để kỷ niệm địa danh - nơi sản xuất ra chiếc xe này là huyện Tri Tôn, hãng đã lấy tên xe là… Mitsubishi Triton. Loại xe này hiện đã có mặt trên cả nước và nhiều nơi trên thế giới. (Tri Tôn là một huyện miền núi có diện tích lớn nhất và dân cư thưa thớt nhất tỉnh An Giang, cách tỉnh lỵ Long Xuyên 52 km về phía Tây)
* * *
Bài hát “Nồng nàn Hà Nội” ban đầu có tên là gì? Theo sự đồn đại của giới nghệ sỹ, bài hát “Nồng nàn Hà Nội” của tác giả Nguyễn Đức Cường với những đoạn ca từ: “…Đưa em đi qua phố phường bao sắc màu, bao ánh đèn Ngồi ăn một quán ven đường, Hà Nội nhẹ nhàng ấm áp, dịu dàng đậm chất thơ…” ban đầu nó có một cái tên hoàn toàn khác. Mọi sự bắt đầu khi Đức Cường đi uống bia hơi Hà Nội trên đường Hoàng Hoa Thám về, anh đã hơi quá chén, bạn gái anh buột miệng: “Người anh nồng nặc mùi bia Hà Nội”. Nghe thấy câu này, một ý nhạc chợt lóe lên trong đầu Đức Cường và anh đã đặt tên nhạc phẩm của mình là “Nồng nặc bia Hà Nội”. Sau đó thấy nó ít lãng mạn nên đã sửa lại thành “Nồng nặc Hà Nội” rồi “Nồng nàn Hà Nội” như các bạn đã thấy. Hiện tại cười 24H cũng chưa có dịp kiểm chứng điều này cùng nhạc sỹ Nguyễn Đức Cường. Nếu sự thực đúng như vậy thì đây là một điều rất thú vị.

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Nhật ký giai độc thân

(24h) - Nửa đêm, có cảm giác như đang gác chân lên... mặt "vợ". Lạnh ngắt! Thôi rồi, quên không cất cái laptop lên bàn.
2h sáng: Vo ve vo ve. Cái lỗ thủng trên màn to bằng nắm tay, muỗi vào thả giàn, ghét mấy con muỗi không tả được, mãi hôm nay mới tả được. Cố gắng bắt một con to nhất, ru ngủ cho nó, rồi ngồi kêu vo ve bên tai Con muỗi mắt thâm quầng, lảo đảo bay đi... Bõ! Quờ tay lấy quyển nhật ký, vội vàng ép một con muỗi no mòng vào làm bằng chứng.
4h sáng: Tén ten tẻn tèn ten. Có tin nhắn. Giật mình thức giấc. "...tắt đèn sớm, nhớ uống thuốc ngủ nhé...". Được quan tâm, hạnh phúc đến phọt nước mắt... Tiếc cái là nó không bị sai chính tả như trên
"Đặc sản" tiếng Việt nên không cười được, hơi phí.
7h sáng: Quáng quàng dậy, hôm nay phỏng vấn ở công ty mới, lần mần nghĩ đến đợt thử việc trước ở công ty taxi, trong giấy báo trúng tuyển có ghi "Chỉ đeo cà vạt xanh", thế mà lúc đến thấy chúng nó còn mặc cả quần áo. Bị đuổi trong nhõn một ngày, nghĩ đến mà rùng cả mình. Đến giờ vẫn chưa hiểu tại sao.
8h sáng: Hối hả đến nơi, rồi cũng đợi được đến lúc vào phỏng vấn, thằng già nhăn nhở hỏi: "Quan hệ với đồng nghiệp?", lạnh lùng trả lời: "Tuần 2 lần, tuần khỏe có khi 3 lần". Thằng già trợn mắt, chắc nó tiếc cái tuổi thanh xuân. Cúi đầu nhìn xuống đầy kiêu hãnh.
10h: Đọc báo: "Chen lấn lên xe, 2 thanh niên tử nạn", nhìn kỹ lại thì đúng cái bến xe buýt hôm qua mình đi, đúng số hiệu xe ấy, đúng 2 cái đứa bị mình ủn xuống lúc xe sau trờ tới ấy, thật trùng hợp… Khi nào gặp lại chúng nó, chắc phải làm một chầu bia hơi mừng ngày hội ngộ mới được.
12h trưa: Cơm. Sao bây giờ cái gì cũng có chất bảo quản, lẳng lặng gọi về cho bu xin ít rau củ cải thiện: "Bu nhớ gửi cho con cái loại toàn phân tươi í nhé, ăn phân hóa học sợ lắm…". Bu già ậm ờ, không biết có nghe rõ không, thương bu già thắt ruột.
2h chiều: Đi họp phụ huynh cho thằng cháu, nghe bác hội trưởng phăm phăm phát biểu: "Tôi đánh giá lớp ta, các cháu trai ai cũng có tinh, ấy là cái tinh thần học tập…". Tỉnh dậy nước dãi vòng quanh mép, lớp chỉ còn lác đác vài người, xơ xác như trận chiến
T@m quốc sau màn... thu mua phế liệu.
5h: Tắc đường, nan hoa cắm đầy vành, đầu lênh láng tóc. Đứng im hít khói xe nhám phổi, lắp cánh bay thì sợ quýnh dây điện chết còn đau đớn gấp bội. Cam chịu, cam chịu…
8h: Trà đá, thấy một thằng choai choai đi xe tàu, giật túi của chị lao công rồi phóng vèo qua chỗ mình, tiện cốc trà đá tạt thẳng vào mặt nó. Thằng choai choai cắm đầu vào cột điện, mình đứng dậy bỏ đi, phần vì ngại lên báo, phần vì cảm thấy trên đời còn nhiều việc anh hùng hơn thế. Lúc sau chạy ra xem, vẫn thấy chị lao công đứng bải lải: "Thằng khốn nạn nào tạt nước vào mắt con bà…"
10h: Giặt quần áo. Nhớ hồi xưa ba hay nói, nếu con chăm chỉ, con sẽ có tất cả. Đúng là sau này có thật, 2 đôi tất, 1 đôi là tất Cả, to hơn, đôi bé gọi là tất Thứ, để đi luân phiên trong 6 cái mùa đông. Ba nói chỉ có chuẩn.
11h: Xem tivi, chẳng hiểu chương trình nói về cái gì, chỉ biết mang máng anh Vương nào đấy làm mất nỏ thần của cơ quan, không báo công an, cũng không kêu tài vụ xuất tiền mua đền cái khác, lẳng lặng bỏ trốn cùng con gái. Trộm nghĩ về cái tính vô trách nhiệm của người Việt. Chép miệng nghĩ nỏ thần thì hàng lưu niệm nào chả có, mua đại một cái chờ kiểm toán làm việc xong xuôi rồi xin lỗi cơ quan sau. Rõ dại!
Hình như đồng hồ chạy sai.
Gác chân lên trán, trằn trọc nhớ lại mấy bài
phân tích về nhóm máu trên Cười 24H. Không biết mình thuộc nhóm máu nào nhỉ? Nhóm máu nào cũng hay, biết chọn nhóm nào?
Lại đêm, ném cái dép sang mái nhà hàng xóm, ồn ào, nghe loáng thoáng: "…1 giờ rồi mà không cho người ta ngủ à...", chỉnh lại đồng hồ rồi thiếp đi lúc nào không hay…
Nửa đêm, có cảm giác như đang gác chân lên... mặt "vợ". Lạnh ngắt! Thôi rồi, quên không cất cái laptop lên bàn.

Chủ Nhật, 26 tháng 12, 2010

Buzz từ Sang Tran Ngoc



 Liên kết tới bài đăng này:
 http://www.google.com/buzz/108594144300804845416/cP1Z4c5dcmp/S%E1%BB%B1-t%C3%ADch-nh%E1%BA%ABn-c%C6%B0%E1%BB%9Bi

21:47 Sang Tran Ngoc: Sự tích nhẫn cưới


Ngày nay, toàn thế giới đều hiểu khi một chàng trai lấy ra một chiếc nhẫn, dâng lên cho một cô gái, dù lúc dâng anh ta quỳ xuống, đứng thẳng, đứng nghiêng hay nằm thì lúc đó cũng là lúc anh ta ngỏ lời muốn lấy cô gái làm vợ. Từ trẻ con đến người già, từ cô gái làm nghề mổ gà tới chàng trai lãng mạn đều hiểu điều này.

Nhưng phong tục ấy có nguồn gốc ra sao?

Đó là từ cách đây một ngàn năm, con người không có xe máy, xe hơi, không có tivi màn hình phẳng lẫn tủ lạnh, điện thoại di động cũng không có nốt, kể cả loại thường lẫn loại màn hình cảm ứng.

Lúc đó, bò là tài sản giá trị nhất vì bò cho sữa, cho thịt và cho da, chưa kể thỉnh thoảng cho cưỡi. Những gia đình có bò con danh giá hơn có xe hơi Mercedes hiện nay.

Do đó, những chàng trai chủ bò rất được các cô gái ưa chuộng. Hầu như rất ít thiếu nữ cưỡng nổi tình yêu với anh có bò. Cứ mang bò tới nhà là thành công.

Nhưng mang bằng cách nào? Đầu tiên các chàng trai dắt bò bằng dây, nhưng dây dài, vướng víu, chưa kể nhiều dây bị đứt giữa đường (từ đó dân gian có câu "nửa đường đứt gánh"). Bò chạy vụt đi mất. Nhân thể nói thêm, bò hồi đó chạy rất nhanh do không có kẹt xe.

Các chàng trai bèn nghĩ ra cách dùng một vòng to bằng gỗ hoặc bằng sắt tròng vào cổ bò lôi đi. Vòng ấy rất khó bị gãy. Đến đám cưới, trao vòng, trong vòng có con bò vào tay cô dâu là an toàn tuyệt đối.

Nhưng phong tục này bị một số người trí thức phản đối (hồi đó những ai hay suy nghĩ, ngủ ít hơn kẻ khác thì gọi là trí thức). Họ nói việc mang bò đến lễ cưới như thế có vẻ khoe khoang, khiến những ai chưa có bò chạnh lòng. Chưa kể bò không phải con vật làm chủ tốt bản thân, có khả năng gây mất vệ sinh bữa tiệc.

Thêm một lý do nữa là số người muốn kết hôn ngày càng đông, mà số bò không tăng nhiều như vậy. Nhiều chàng trai hứa tặng bê, rồi thậm chí bê còn chưa sinh ra đã bị mang ra hứa.

Vì thế, trong đám cưới, chú rể chỉ cần dâng tặng một cái vòng cổ bò, coi như một giấy chứng nhận sẽ có bò là đủ. Tất nhiên, sẽ có những anh gian manh, chưa có bò đã sắm vòng nhưng số ấy không nhiều vì nói chung ngày xưa con người trung thực, ít nhất là trong hôn nhân.

Phong tục trao vòng cổ bò tồn tại rất lâu, xuất phát từ châu Mỹ, nơi có nhiều đồng cỏ rộng và có nhiều bò.

Nhưng đến khi sang châu Âu, quanh năm tuyết phủ, bò không nhiều và các cô gái không thích bò bằng mèo. Vì mèo nom dễ thương, xinh đẹp, sạch sẽ lại không ầm ĩ như bò. Mèo cũng chả khi nào bị mắng là ngu như bò. Thế là các chàng trai châu Âu muốn cầu hôn bạn gái phải trao vòng cổ mèo. Vòng ấy rất tiện lợi vì bé nên các cô gái có thể xỏ vào cổ tay.

Nhưng khác với chó, mèo là con vật ngày xưa ở châu Âu rất hiếm. Muốn có mèo phải có thứ gì cho nó ăn. Ai chả biết mèo ăn chuột. Từ đó suy ra, kẻ nào có chuột, kẻ đó có mèo.

Vòng cổ chuột ra đời từ đó. Phần lớn mèo xơi chuột nhắt nên vòng bé xíu, để khỏi bị mất, các cô gái xỏ luôn vào ngón tay.

Nhưng dần dần, các cô phát hiện ra nhiều chàng trai ăn gian, có đưa vòng nhưng vẫn không đưa chuột và đưa mèo.

Họ bèn đòi cái vòng đó phải làm bằng vàng hay kim cương, để coi như một sự bảo đảm.

Nhẫn cưới từ đó ra đời!



Lê Hoàng

18:44' Ngày 26.12.2010


Ăn tối bằng 1 bát phở,......... rất chi là to, số lượng rất nhiều, nhưng chất lượng thì quá yếu.
hơi nguội, mà miếng thịt bò thì như là từ hôm kia, lai to chứ
nhão nhoét, chắc trưa nay là bên nhà bếp làm món sốt vang, lúc nãy còn thấy 1 đống bánh mỳ để dưới đó.( có lẽ là 1 trong những sản phẩm thừa, như mọi khi (^.^).).
Đc cái nước cũng ngon, mà cũng nóng, khát nước, húp cho tỉnh người. Rồi ra quán nước, lại ăn bỏng ngô, nên càng khát nước, lại thêm 2 cốc nước. (^.^) K bít tối về có dấm đài không :)) hehe


 Tự nhiên thấy chột dạ và cũng thấy hơi là lạ nữa, :D, 2 suất,..... có lẽ là thế, hnay chủ nhật mà, vẫn còn đau lắm, haha, cái thân làm tội cái đời.
Ngoài kia,.....họ đang nói chuyện, đang ăn, đang cười, đang dạo chơi, đang ôm nhau, đang tâm sự, đang làm những gì mà trước đây mình đã từng làm.
Đôi khi nghĩ, khi mình hạnh phúc, nắm tay và ôm ấp tâm sự với người yêu cũng có những người cô đơn, lặng lẽ nhìn......... bây giờ mình cũng đang trải qua cái cảm giác đó. Buồn nhỉ.  :D
24 trời còn ấm lắm, qua 1 đêm thôi, sáng qua đã chuyển gió, Lạnh thật, gió rét giật từng cơn.


Đã có những khi anh đã sai
Nước mắt của em đang nhẹ rơi
Thấm ướt hết vai anh tại sao
Có lẽ bởi anh đã làm em ko vui

Cũng vì anh đã ko lắng nghe những khi em buồn
Để em vội vàng bước đi lạnh lùng
Lần sau cuối xin em thứ tha mong em đừng khóc
Hãy cho tình yêu hiểu ra để rồi thêm 1 lần nữa yêu.....

Sẽ mãi luôn yêu em, luôn bên em, quan tâm em mỗi ngày
Vì anh ko muốn mất em lần nữa hãy lắng nghe lòng anh
Bởi vì khi xa nhau, tim anh đau, nhớ đến em rất nhiều
Từng ngày cố gắng vượt qua đêm lúc ấy anh nhận ra có lẽ đã muộn
.

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

Buzz từ Do Cao Cuong

 Liên kết tới bài đăng này:
 http://www.google.com/buzz/109312321156978829016/MgHW2MGsHFk/Chia-tay-kh%C3%B4ng-c%C3%B3-ngh%C4%A9a-l%C3%A0-tan-bi%E1%BA%BFn

Chia tay... không có nghĩa là tan biến...



Xa nhau lâu lắm rồi, nhưng không có nghĩa sẽ mất liên lạc, không có nghĩa chẳng là gì với nhau. Có đấy, vẫn là một điều gì đó, một chút gì đó, đọng lại trong sâu thẳm trái tim hai đứa. Biết chắc là như vậy.

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Buzz từ kim anh nguyen

 Liên kết tới bài đăng này:
 http://www.google.com/buzz/104986527052773765703/Ym1F3nmGwTA/Em-c%C3%B2n-y%C3%AAu-anh

09 / 10 kim anh nguyen: Em còn yêu anh

Khi em còn yêu

Buzz từ kim anh nguyen

 Liên kết tới bài đăng này:
 http://www.google.com/buzz/104986527052773765703/SMRrvNgxF65/Con-b%C3%A9-u%E1%BB%91ng-cafe-theo-m%E1%BB%99t-c%C3%A1ch-k%C3%AC-l%E1%BA%A1

14 / 10 kim anh nguyen: Con bé uống cafe

Con bé ngồi đó, uống liên tục cốc này tới cốc khác, uống giống như thể nó đang nốc nước lọc chứ không phải là uống café, khiến người ta dễ nhận ra một tâm trạng bất an, bứt rứt ở cô gái đang uống café hết sức kì lạ.

Buzz từ kim anh nguyen

Anh đứng sau quầy giữa bao nhiêu ly tách đầy bã trà, bã cà phê… Định đưa gọn chúng lên khay đem lui nhà sau để cọ rửa, chợt anh ngẩng lên khi tụi con trai trong quán bỗng xầm xì. Nguyên nhân là sự xuất hiện của con nhỏ. Nó tỉnh queo đi vào, chiếc váy carô đen trắng ngắn trên đầu gối khoe đôi chân thích nhún nhẩỵ Nó tặng anh nụ cười "chào buổi sáng".

- Ôi cà phê!

Buzz từ kim anh nguyen

 Liên kết tới bài đăng này:
 http://www.google.com/buzz/104986527052773765703/KUU75eAnukW/%C4%90%C6%B0-ng-bao-gi%C6%A1-t%C6%B0-bo-ti-nh-y%C3%AAu

18 / 10 kim anh nguyen: Đừng bao giờ từ bỏ tình yêu...
Đừng bao giờ từ bỏ tình yêu...
Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella. Cả hai đang là sinh viên đại học.

Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.

15:16' Ngày: 23.12.2010

chà vậy là sắp tết, hnay mà tính lịch âm là ngày ông công ông táo đấy nhở.
Hnay buồn quá, bao nhiều kỷ niệm cứ bay về.
Ngày bắt đầu, cũng là ngày kết thúc.
Đành lòng mất em thật sao.
Tâm sự này biết nói với ai nhỉ, mình không có bạn thân cũng không có năng khiếu chia sẻ.
Lối sống 1 mình dường như khiến mình bị trầm cảm rồi, không khéo phải đi viện tâm thần cũng nên,
23 là con số đẹp, có khi tối đánh con lô, có khi đc tiền đấy :D
noel năm 2006, ntn nhỉ, mình không còn nhớ nữa, à không, bây giờ thì nhớ rồi, haha, cũng buồn cười đấy
sang năm 2007, cũng mỗi đứa mỗi nơi, rồi 2008, 2009,...... và giờ 2010, thì xa cách thật rồi
dù gần nhau trong tấc gang như sáng nay, mà lòng cách nhau trời vực
23.05.2007, lần đầu tiên mình biết yêu là thế nào, biết nụ hôn đầu đời ra sao, bây giờ vẫn còn nhớ, cái ngả vai đầu tiên, cái vòng tay đầu tiên, chu choa, nhớ lại ngày đó sao mà nắng thế, mà bây giờ lạnh, lạnh cắt da cắt thịt, cắt luôn cả sơi tơ tình lòng thòng,
haha,
Nay anh nhận ra anh đã sai sai rất nhiều, bây giờ thì em đã bước đi về nơi đâu, anh đang nơi đây mong chờ bóng dáng em yêu, xin em về đây như khi xưa nguwofi yêu hỡi, cho anh nhìn em dù là lần cuối , đc không hỡi nguời. Giờ thì anh biết anh đã sai để  mất em. em hãy thứ tha dù 1 lần để từng ngày, anh sẽ không đau vief muộn sầu vì đợi chờ, hình bóng của em , người yêu hỡi. Đàn ông đâu phải không biết yêu không biết thương, khi vắng em anh, lòng thật buồn, buồn thật nhiều, anh biết nay anh chảng còn gì, còn một điều, là mong thấy em, được yên vui, được hanh phúc, cho dù anh đớn đau
đêm vắng thật buồn 1 mình a bước đi,e chốn nơi nào jo thì người hay biết đâu thật lòng a như người điên chỉ cần e quay về đây để cho a k còn thế nữa...............

sao thì quá khứ cũng đã qua, tình yêu cũng đã xa, mặc dù biết là mình vẫn có thể quay lại, để làm lại từ đầu, nhưng......
tối qua em gửi 1 cái mail........... đó là khi chưa gặp nhau, gặp nhau rồi em gửi 1 cái mail..............nội dung hoàn toàn khác nhau,..ha ha, em giờ cũng khác rồi, 
Ta nhớ em ngày xưa,
ta yêu em bây giờ, 
mai em không bên ta ,
Ta nhớ em âm thầm, 

nhớ một vòng tay ấm,
giữa đêm đông ngày nào
nhớ cái buổi đếm  sao
bên chân cầu gió thổi

ta nhớ ngày nông nổi
giận dỗi để em buồn, 
làm lệ em phải tuôn
mà lòng ta cũng khóc

ta nhớ ngày đi học
lóc cóc xe đạp còng
buổi trưa đượm nắng hồng, 
hai cốc chè cùng em

lại nhớ hôm ăn kem
cũng lâu rồi đấy nhỉ
dạo hồ đc mấy tí,
lại thủ thỉ tâm tình

ta nhớ dáng em xinh
ta nhớ tình em thắm,
nhớ cái chuyện ta hâm,
mà em ngô nghê lắm


vì ta đã sai lầm,
em không yêu ta nữa
mà tình đầu muôn thưở
ta sao quên được em



Fwd: 3 năm 7 tháng, lời cuối cho cuộc tình



---------- Thư đã chuyển tiếp ----------

Ngày: 13:23 Ngày 23 tháng 12 năm 2010
Chủ đề: anh
Đến: lqlangtucoi@gmail.com


Sáng nay mình gặp nhau nhưng không nói được nhiều, anh cảm thấy thế nào khi gặp em, nhìn anh gầy hơn nhiều đấy, anh chịu khó ăn uống, giữ gìn sk để tăng thêm mấy cân nữa. em tin là anh sẽ tìm thấy tình yêu đích thực trong thời gian tới. Em nghĩ gặp lại anh chắc em phải hổi hộp hay tim đập rộn ràng như lúc yêu nhau, nhưng không phải như vậy, trái tim em, giờ thay đổi rồi, có lẽ nó đã chết đi 2 lần và nó đã đc hồi sinh trở lại không lâu, nhưng lại là 1 người khác giúp nó trở lại và em cũng không hiểu vì sao lại vậy nữa. Điều mà anh nghĩ là đúng, em không phải là mãi mãi quên anh, mà vẫn nhớ anh, nhưng em có người khác thì đúng. Em đã yêu người khác cách đây không lâu, đc 3 tuần thì anh nhắn tin cho em, nhưng thật sự em thấy có lỗi với anh ấy bởi em đi với anh ấy mà vẫn nghĩ đến anh, em chưa thật sự yêu anh ấy, em biết mình sai và mình còn nặng tình. Nhưng anh ấy cũng vừa là người yêu vừa là người mà em mang ơn, anh đã xuất hiện đúng lúc em yếu đuối và đang bị tổn thương, chuyện của em và anh, anh ấy cũng biết và từng nói để quên 1 người và yêu 1 người rất khó. Và khó hơn nữa là sự đồng ý của gia đình em, anh ấy chỉ hy vọng em cố gắng và tin tưởng anh ấy để đi đến hạnh phúc.  anh ấy tên gì thì anh cũng biết rồi đấy, cái giấy phép lái xe là của anh ấy, xe cũng là xe anh ấy, lần trc em xuống nhà anh đi xe đó là anh ấy và bạn đến em chơi xe bị hỏng nên đi xe em về. hôm nay anh ấy về quê nên em đưa xuống Giáp Bát. Em cũng không biết tại sao lại yêu ng Thanh Hóa, nhưng em sẽ không sống ở TH mà sống ở đây, già thì mới về quê. Anh ấy làm xây dựng, công tác đc 10 năm rồi. Em đã chấp nhận yêu ng ở xa lại làm nghề đó, và em còn phải cố gắng hơn nữa, không để ng ta đá mình  lần nữa. nếu tin này làm anh buồn thì cho em xin lỗi nhé, vì em nghĩ trc sau gì anh cũng biết. Có thể ra trường em sẽ cưới hoặc đầu năm sau nữa, vì anh ấy đã 31 tuổi rồi. Em hy vọng em và anh vẫn là bạn tốt của nhau, chúc anh gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.

 




--
Đừng tưởng mày khóc
                           nghĩa là mày đau khổ.
Tuy tao cười
                 nhưng nước mắt ở trong tim.
            ( ^ _ ~ )  lang~tu?coi`  ( ^ _ ~ )
                    QuốcLA _ TM
                       
                                 0927 05 95 96
                                       

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

21:51' Ngày 15/12/2010

Mưa to rồi, lâu rồi mình không dầm mưa. Từ hơn 3 năm rồi, lần đó mưa to  hơn, nặng hạt hơn và cũng không lạnh như bây giờ. Trời mưa rét thật, mình thích trời lạnh chứ không muốn mưa như thế này.
Thiên hạ thường làm gì khi buồn nhỉ? Mình thì thích ăn, ăn thật nhiều, và uống cũng thật nhiều.
Nhớ một ai đó,... khổ thật,....khổ hơn nữa là không biết người ta có còn nhớ đến mình không.
Thật nản, thật chán, thật là nhớ

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

16:20', Ngày 14/12/2010

Hnay trời lại mưa, mưa thật buồn,... Mưa phùn nhỏ, mưa của mùa đông. Không đủ mạnh để làm sạch con đường đầy bụi, không quá nhỏ để đầu trần đi lang thang. Trời cũng se lạnh, và cũng không rét đến mức phải áo trong áo ngoài.

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Buzz từ Trân Nguyễn

 Liên kết tới bài đăng này:
 http://www.google.com/buzz/101699032516447257262/WDRENbum26U/VAN-HOC-NGHE-THUAT-SONG-Trong-cu%E1%BB%99c-ch%C6%A1i-n%E1%BA%A7y
Trong cuộc chơi nầy

Thích Thái Hòa

Bạn biết không? Mọi niềm vui xẩy ra trong thế gian đều dẫn đến hậu quả của thất vọng và khổ đau. Tại sao? Vì lòng tham của con người đối với các lạc thú thế gian là vô hạn, nhưng những cái nhìn và những điều kiện đáp ứng cho lạc thú của con người trong thế gian là hữu hạn. Ở trong thế gian chỉ có vô thường là thường tại trong vô hạn, còn tất cả những gì đang có ở trong thế gian đều bị giới hạn bởi vô thường và đều bị vô thường nuốt mất.

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Buzz từ Trân Nguyễn : Phong Cảnh Chùa Việt Nam

 Liên kết tới bài đăng này:
 http://www.google.com/buzz/101699032516447257262/gH7niwtPGfu/Phong-C%E1%BA%A3nh-Ch%C3%B9a-Vi%E1%BB%87t-Nam



Chùa Bái Đình

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Buzz từ Trang LE

Buzz từ Sang Tran Ngoc: Ðừng hành động khi đang giận dữ


Một hôm, một vị samurai đến thu nợ của người đánh cá.

Người đánh cá nói: "Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua thật tệ, tôi không có đồng nào để trả ngài."

Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập tức.

Rất nhanh trí, người đánh cá nói: "Tôi cũng đã học võ và sư phụ tôi khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận."

Vị samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm xuống. "Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của ta cũng dạy như vậy. Ðôi khi ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình. Ta sẽ cho ngươi thêm một năm để trả nợ và lúc đo chỉ thiếu một xu thôi chắc chắn ta sẽ giết ngươi."

Vị samurai trở về nhà khi đã khá muộn. Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi thấy vợ mình và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường. Nổi điên lên vì ghen và giận dữ, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng đột nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai: "Ðừng hành động khi đang giận dữ."

Vị samurai ngừng lại, thở sâu, sau đó cố tình gây ra tiếng động lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy, hoá ra đó chính là mẹ ông.

Ông gào lên: "Chuyện này là sao vậy. Suýt nữa con đã giết cả hai người rồi!"

Vợ ông giải thích: "Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng."

Một năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai. "Năm vừa qua thật tuyệt vời, tôi đến để trả nợ cho ngài đây, có cả tiền lãi nữa", người đánh cá phấn khởi nói.

"Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi." Vị samurai trả lời, "Ngươi đã trả nợ rồi."


Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

17h17 ngày 07.11.2010

Chiều muộn,.....

dạo này trời trở gió rồi, không khí lạnh, càng thấy cô đơn,.... Mọi chuyện càng trở nên khó khăn đối với mình, chả hiểu sao năm nay đen đủi thế. Năm nay mới là con dần, chưa đến hạn tuổi, đầu năm cũng có đi lễ lạt vài nơi , sao mà vẫn đen đủi thế nhỉ, buồn thật,.... tiền hết, tình tan, bạn phản, công việc cũng dở dang, mọi thứ dường như đang quay lưng với chính mình. Không hiểu mình đã làm nên tội vạ gì nhỉ. Cứ như bị trừng phạt ấy,...

2 ngày nay mới ăn 1 bữa cơm, mà chả thấy có cảm giác đói gì cả,.... Mình sắp đắc đạo rồi ^_^, sắp trở thành người " không ăn thức ăn của trần gian".... ^^'

Dạo này không biết ở nhà thế nào...mấy hôm nay không gọi về, mà cũng chả biết gọi về làm gi nữa, dễ bị mắng lắm,...

26.11...cũng tầm này, à không, muộn hơn khoảng 1 tiếng, mình bị trộm đột nhập, xót xa, không phải vì mất tiền, mất điện thoại,.... mà cái ví, trong ví không có gì, tiền lẻ, 2 cái thẻ ( không có tiền ), giấy tờ cũng không sợ...... thế mà buồn. Chỉ có 2 thứ quý giá trong đó, ảnh của em, à mà cả cái ví nữa, kỷ niệm xót xa.

Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...

Không biết em có bạn trai mới chưa, mùa đông này lạnh, em hãy mặc ấm nhé. Mà thời tiết thế này, cũng nên có bạn trai mới đi, rồi thỉnh thoảng... cũng bạn đi ăn ốc,dạo công viên, .... có đôi có lứa mùa đông cũng trôi qua nhanh hơn, và bớt lạnh hơn , em nhỉ...
Nhớ về em... Trong những lúc cô đơn trở về
Nhớ về em... Nhớ ánh mắt môi cười thơ ngây
Nhớ về em... Trong tiếc nuối nhớ mong, trông chờ trở về chốn xưa
Trọn cả suốt đời này ta vẫn thương nhớ về em.


Ngày mai thi TM12, nghiệp vụ đếch gì, cả tháng này mình đâu có học hành gì đâu, ktra với ktreo, chán. Cuộc sống không mục đích, mình dần dần hiểu rõ cái cảm giác chán sống nó là như thế nào,
Bây giờ,... mình thực sự là tay trắng, không những tay trắng mà còn nợ nần chồng chất nữa ấy chứ, mình thực sự không biết bắt đầu từ đâu, nên như thế nào, phải làm gì, mình sợ tiếp xúc với mọi thứ, chỉ muốn sống bình dị thôi, yên tĩnh như cái thời gian trước đây mà mình đã trải qua, nó êm đềm biết bao, sao bây giờ quay lại khó thế nhỉ.
nghĩ đi nghĩ lại cũng đâu có khó khăn gì đâu,... do mình cả. Mình không kiểm soát đc thời gian, tâm lý, mọi chuyện phát sinh, từ bao giờ nhỉ. Không phải mình không nhận ra, nhưng sao mình không làm gì để ngăn chuyện đó lại nhỉ. Qua cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai chăng,... nhưng bao giờ mới đến khi đó đây,...... Có lẽ nó chỉ đến khi mình thay đổi, phải đó đời thay đổi khi chúng ta thay đổi. Chả phải mình vẫn vênh mặt với đời bằng câu nói đó hay sao,...
Tạm thời thế đã, chuyện thay đổi thế nào, mình sẽ dần dần xem xét, sẽ vất vả lắm đây.......... cố lên thằng còi

Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

Buzz từ Do Cao Cuong

 Liên kết tới bài đăng này:
 http://www.google.com/buzz/109312321156978829016/MQvB5rcfvvD/Anh-%C4%91i-r%E1%BB%93i-em-bi%E1%BA%BFt-s%E1%BB%91ng-ch%E1%BA%ADm-h%C6%A1n

22:58 Do Cao Cuong: Anh đi rồi em biết sống chậm hơn...
Anh đi rồi em biết sống chậm hơn...
Anh đi rồi nắng tắt chiều nay
Chỉ còn em và màn mưa chung bước
Nỗi nhớ như chiếc gương vỡ òa trong ngực
Gieo vào lòng gánh nặng những đam mê

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Miss call

Miss call… - TOU

 

Tối qua có một cuộc gọi nhỡ lúc mười một giờ đêm, chả biết loay hoay thế nào mà mãi đến một giờ sáng mới nhận ra cuộc gọi nhỡ này.

Chợt lo âu quặng thắt, vì người gọi chưa bao giờ gọi sau chín giờ, vì rất nhiều lý do, nhưng lý do chính vẫn là sợ làm phiền người nghe

ấy vậy mà có cuộc gọi nhỡ lúc mười một giờ đêm

ngồi thừ người, cầm cục sắt blackberry trong tay, xoay xoay.. bây giờ là một giờ sáng, có nên gọi lại không, có nên gọi lại không… đã có chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì, sao lại gọi khuya thế này, sao lại có cuộc điện thoại bất thường thế này…

bây giờ là một giờ sáng, có nên gọi lại không? Nếu có chuyện gì, thì phải làm gì… nếu không có chuyện gì.. thì cuộc gọi trở lại càng không nên…

quyết định là không, vì nếu có gì thật sự đặc biệt, người gọi vẫn có thể gọi lại ít nhất một lần nữa sau cuộc gọi đầu tiên.

Chỉ có thế thôi, cùng làm mất ngủ.

Suốt một đêm nằm trằn trọc, suy nghĩ và suy diễn, có gì không ta, có sao không ta, bậc tam cấp, phòng tắm, ổ cắm điện, bàn ghế giường tủ…

Mong trời mau sáng, để gọi điện thoại

Mong trời mau sáng, chỉ để biết một điều, vì sao tại sao chuyện gì đã xảy ra…

Rồi cũng hừng đông, sáng tỏ,

Việc đầu tiên trong ngày, phải làm, cần làm là điện thoại…

Đầu dây bên kia giọng thật nhẹ nhàng… "không có gì đâu mà.. chỉ là.. tự nhiên… mẹ nhớ con…"



--
Đừng tưởng mày khóc
                           nghĩa là mày đau khổ.
Tuy tao cười
                 nhưng nước mắt ở trong tim.
            ( ^ _ ~ )  lang~tu?coi`  ( ^ _ ~ )
                    QuốcLA _ TM
                       
                                 097 22 99 029 
                                        0909 665 388

Con Chim Non

Natsuko - Myselfvn
Vừa nãy trên đường đạp xe về nhà thì gặp một em chim non nằm trên đường nhựa lên dốc. Em non lắm, chắc vừa được sinh ra. Chỉ bé bằng ngón tay cái, màng cổ trong veo, chưa mở mắt. Em nằm co trên mặt đường nhựa, dưới cái nắng giữa trưa gay gắt của một mùa hè nóng đỉnh điểm. Vì trông em xơ xác quá, mình tưởng em đã chết. Phần đường dành cho xe đạp nhỏ, mình đỗ lại định nhặt em để lên vệ cỏ, lấy đường đi, đúng lúc đó thì mình thấy làn da cổ mỏng manh của em khe khẽ phập phồng. Mình nhìn quanh, không một cây to nào khả dĩ có thể là nhà của em. Nhà của em ở đâu? Mẹ của em ở đâu?
Mình lúng túng một lúc, muốn đặt em bên vệ cỏ để mẹ em có thể tìm lại em, nhưng lại sợ kiến, sợ cái nắng như táp lửa làm đến mình cũng sắp lăn quay ra ngất. Mình bèn đặt em vào giỏ xe, lao về nhà. Việc đầu tiên là lấy một cái thìa nhỏ mớm nước cho em. Vì em chưa mở mắt, mình cũng không biết em có uống được không nữa. Mình chưa nuôi chim bao giờ, lại là một em chim bé tí như thế này, mình chẳng biết chăm em thế nào.
Bạn Phan thấy mình hôm nay về đến nhà không bắt bạn rửa tay, cứ loay hoay với em, thì bạn cũng chạy ra hỏi han. Mình bảo: "Em chim non đấy con ạ". Bạn Phan ríu rít: "Chim non! A! Em chim non. Mẹ ơi, em chim non đang ngủ. Em chim non không ngủ. Em chim non dậy đi".
Ừ, em chim non ơi, dậy đi.
Dù từ khi về đến nhà, mình không thấy em cử động nữa, nhưng người em vẫn còn mềm ấm, nên mình vẫn còn hy vọng.
Giờ thì người em đã lạnh và cứng rồi.
Mình đặt em nằm tạm dưới gốc mận ngoài ban công, chiều nay sẽ cùng Phan đưa em ra công viên yên nghỉ cho mát mẻ.
Em à, mình xin lỗi là mình không thể cứu được em. Mình đã hy vọng rằng, ngay cả khi mình chưa biết chăm sóc em như thế nào, thì chút nước mát từ bàn tay một người mẹ cũng sẽ tăng thêm ít sinh lực cho em. Hy vọng đó giờ tắt ngấm rồi.
Nhưng mình vẫn hy vọng, em đã có thể cảm thấy đôi chút dịu lòng vì không phải trải qua những giây phút cuối cùng trên đường nhựa giữa một buổi trưa nắng gắt.
Có thể cảm thấy rằng, ít nhất có một ai đó đã coi sự sống của em là quan trọng, đã làm hết sức mình để níu kéo nó. Đã để nước mắt lặng lẽ chảy trong lòng vì thương em. Thương mẹ của em.
Hy vọng em cũng đã có thể nghe thấy tiếng Phan hồn nhiên gọi em dậy. Phan còn bé lắm, mới 2 tuổi rưỡi thôi. Phan chưa hiểu thế nào là Cái Chết, chưa biết buồn cho em. Nhưng Phan đã biết yêu mọi vật quanh mình, Phan yêu em như thể đó là điều tự nhiên nhất.
Hy vọng, ở một nơi nào đó, em sẽ tiếp tục lớn lên theo một cách khác, dưới một hình hài khác, và một ngày nào đó, sẽ trở lại thế giới này, líu lo cất tiếng hót trên những tán cây.
Thôi, em ngủ đi nhé.
Mẹ đặt tên em là Natsuko nhé. "Ko" là từ gọi âu yếm những sinh vật nhỏ bé, tên nhiều em bé Nhật cũng có âm cuối là "ko". Còn Natsu là mùa hè. Em đã đến và đi trong một ngày hè, một chuyến bay ngắn ngủi, chưa kịp biết buồn vui.
Natsuko ơi, ngủ bình yên... Rồi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng người viết và đọc những dòng này biết đến sự tồn tại của em.

Toán về quê em - Một thế giới khác

Mấy tuần nay vui quá. Làng trên, xóm dưới, đâu đâu cũng bàn tán râm ran chuyện đại hội Ấn độ, chuyện nhà bác gì được đi gặp chủ tịch nước.

- Cái tay ấy giỏi kinh, các cụ nhể. Nhưng vẫn chưa giỏi bằng tay kiện tướng cờ ấn độ. Một mình nó oánh cả 40 nhà toán học thế giới. Nước mình phải phát triển cờ mới đúng. Mỗi ngày mẹ đĩ nhà cháu ép thằng cu Dĩn tập oánh cờ 8 tiếng liền.
- Vợ chồng ông dốt bỏ mẹ. Tay ấy oánh cờ vua, chứ cờ tướng nhà mình làm sao mà thông minh được. Mấy chục năm nay chiều nào ông cũng ngồi đây hút thuốc, oánh cờ. Có thấy khôn ra tí nào không?

Cụ Thà, bí thư chi bộ xã nói chêm vào.
- Vừa rồi tôi đi họp trên tỉnh. Trên phổ biến, mỗi thôn phải tổ chức một lớp chuyên toán cấp 1. Mỗi xã phải có một khối chuyên toán cấp 2. Xã nào cũng phải thành lập thư viện toán học.
- Cháu nghĩ chỉ tiêu như thế ngặt quá ạ. – Chị Phấn rụt rè thưa – Mấy năm nay cả huyện không có em nào đỗ đại học. Cả xã mình chỉ có 4 em đang học cấp 2 thôi ạ. Ủy ban có cái tủ sách cũng bị trẻ con đập gãy, lấy đi hết truyện tranh, chả còn quyển nào.
- Đây là chủ trương của các thầy ở tận Hà nội. Người ta nhìn xa trông rộng, tính kỹ cả rồi. Đàn bà biết gì. Đứa nào vào được cấp 2, bắt đi học chuyên toán hết. Tôi có thằng cháu họ bán đồ đồng nát ở ngoài đấy. Thỉnh thoảng có cuốn sách toán tiếng nước ngoài, bán rất rẻ mà chẳng ai mua. Mỗi gia đình xã ta chỉ cần góp vài ngàn là lập được thư viện. Toàn sách tiếng tây không đánh vần được, trẻ con lấy trộm làm gì. Chị không biết chứ, toán học vô cùng quan trọng đối với đất nước. 90% cái xe bò nhà chị có toán ở trong đấy.

Chái nhà bên, cụ Bỉnh đang ngồi cặm cụi viết thư.

"Thuấn thương nhớ của thày,

Ở nơi đảo xa, ngày ngày luyện tập có vất lắm không con? Thày u vẫn khỏe. U mày vừa bán con lợn sữa, nhờ người lên tận tỉnh mua được một cuốn Bồ Đề Cơ Bản mới tinh do Bộ giáo dục dịch. U mày giấu ở bồ thóc trong buồng. Khi nào định đến chơi nhà ai thật quý, thầy mới xé một trang, gấp nhỏ lại, bọc vào lá chuối làm quà.

Thư này, thày gửi cho con một trang có nhiều chữ Q, để con luôn nhớ về Quê Hương. Nhà ông Sửu cuối xóm lắm tiền còn treo nguyên cả xâu bồ đề cơ. Đằng nào cũng chả đọc được chữ Nho. Thà thay Hoành phi Câu đối bằng Xâu Bồ đề, lại được tiếng là hiếu học…."

Vui nhất là đêm Hội thi Giỏi toán Toàn xã. Giải nhất thuộc về bác Thốn. Bác tâm sự :"Nhà nghèo nên cháu chỉ học hết lớp hai rồi đi làm. Nhưng dòng họ nhà cháu có truyền thống hiếu học. Ban ngày, đi thả trâu, gánh phân, đập lúa. Tối đến cháu lại chong đèn ngồi học Bổ đề Cơ bản đến tận khuya. Mỗi ngày cháu cố gắng tập chép 10 dòng. Chép đến đâu, học thuộc lòng đến đó. Chữ nào khó vẽ quá thì nhờ cụ giáo Bôn dạy cho bằng vẽ được mới thôi. Đến hội thi lần này, cháu đã thuộc tới mức vẽ 5 trang chữ liền tù tì, không cần nhìn sách…".

Nghe đến đây, cả hội trường xúc động, vỗ tay rào rào. Ai cũng tấm tắc khen bác Thốn nỗ lực vượt khó khăn, phấn đấu học giỏi. Bác Thốn cũng run run cảm động, cứ lấy khăn lau mồ hôi mãi. Cuối cùng, bác thổ lộ quyết tâm từ nay đến cuối đời sẽ cố gắng học thuộc lòng, để vẽ được toàn bộ 200 trang chữ của Bổ đề.

Tiếp theo phần hội thi là phần văn nghệ. Các em thiếu nhi vừa hát, vừa đánh trống ếch rộn ràng:

Á có bác Chầu đời em được ấm no
Chúng em múa ca càng nhớ công ơn bác Chầu.

(PS: Viết cho vui thôi. Tớ với nhà bác C không có vấn đề gì xích mích đâu nhé. Hi vọng không ai hiểu lầm.)


--
Đừng tưởng mày khóc
                           nghĩa là mày đau khổ.
Tuy tao cười
                 nhưng nước mắt ở trong tim.
            ( ^ _ ~ )  lang~tu?coi`  ( ^ _ ~ )
                    QuốcLA _ TM
                       
                                 097 22 99 029 
                                        0909 665 388

Bạn đã bao giờ nghe chuông điện thoại, bốc máy, đầu dây bên kia "Em à"... ?

Bạn đã bao giờ nghe chuông điện thoại, bốc máy, đầu dây bên kia "Em à"... ?

Tớ đã từng shock 'loạn nhịp' vì 'Em à'. Giờ thì tớ xếp đó vào nhóm 'shock văn hóa' (culture shock). Vì sao gọi thế thì tớ sẽ giải thích ngay đây.
(Hình minh họa/ sưu tầm)

Số là, tớ ở TN từ nhỏ đến 16 tuổi, chưa từng nghe 'Em à'.
Hai năm sau đó học ở Hà Nội, cũng chưa nghe 'Em à'.
Rồi đi du học. Năm thứ nhất, thứ hai, tớ đã từng rung rinh lắm khi nhận được bức thư 'Bé con à'. Nhưng vì thấm lời mẹ dặn đi xa đừng yêu sớm, thế là anh 'bé con à' yêu người khác mất.
Cuối năm thứ 3 tớ có người yêu. Ở xa là nhiều mà hồi đó chỉ toàn thư tay đâu có dễ điện thoại, thế nên tớ chỉ được nghe tổng cộng vài lần 'Em à', không đủ để quen với cụm từ vô cùng dễ mềm lòng ấy cho đến khi cuộc sống đẩy mỗi đứa mỗi nơi xa mãi.
Về nước, vô Sài Gòn nhận việc đi làm rồi lấy chồng có con, tớ cất lãng mạn vào một góc, quên đi là có cụm từ 'Em à' trong cuộc sống.

Nói túm lại là từ nhỏ cho tới khi rời Sài Gòn tớ đinh ninh 'Em à', 'Anh à' là cái từ những người của riêng nhau nói với nhau, mà là khi người ta rất care, rất thương, ai diễm phúc mới có được. Chúa ơi, chính vì thế nên một lần khi mới chuyển ra Hà Nội, tớ bị chao nghiêng ngả khi nghe điện thoại 'Em à'. Trái tim đập bung biêng đến nỗi tớ phải thò tay giữ lấy. Em à - nghe sao mà dịu, sao mà care... gỗ đá cũng phải mềm.

Dần dần, tớ nhận thấy, nghe thấy nhiều 'Em à' hơn, không phải là với tớ, không phải từ đồng chí 'Em à' kia mà từ những người khác nói với những người khác. Không là cặp đôi, không là tình nhân, tóm lại, chẳng là riêng tư của nhau cũng có thể 'Em à'. Nhiều khi đơn giản như là câu hỏi để chắc đây là em mà tôi hẹn gọi đấy à.
Đồng nghiệp thân thân, có việc hẹn gọi, 'Em à?'. Đối tác thiện cảm, có việc gọi mobile, nghe đúng giọng 'Em à?...'. Thậm chí chị bạn làm chung với tớ gọi cho Sếp khi Sếp ở nhà mà cũng hét toáng 'Anh à, abcd..'.

Đấy là khác giới, chứ cùng giới thì càng phổ biến nhé. Các chị bạn hay đồng nghiệp mà quý quý tớ gọi điện cho tớ rất thường hay 'Em à, chị ... đây'.

Thế, tớ nhận ra rằng đây là đặc sản của Hà Nội. Hà Nội 'Em à' không như Sài Gòn hay những miền khác. Hờ, tớ nhận ra tớ shock rung rinh 'Em à' ngày đầu Hà Nội mà thật ra là 'chẳng nghiêm trọng đến thế', là tớ shock văn hóa đấy thôi, bé cái nhầm :)

Thế nhưng kể cả là như vậy, cho đến giờ, chắc là vì tớ chưa ngấm hẳn đất mới, nên lâu lâu tớ vẫn bị dừng mất một giây, để trấn tĩnh đừng rung trước hai cái từ đặc sản Hà Nội rất dễ mềm lòng 'Em à?'.


Còn bạn, có bao giờ rung rinh khi nghe  "em à " không, thử call cho 1 anh nào đó để nghe xem
:D



--
Đừng tưởng mày khóc
                           nghĩa là mày đau khổ.
Tuy tao cười
                 nhưng nước mắt ở trong tim.
            ( ^ _ ~ )  lang~tu?coi`  ( ^ _ ~ )
                    QuốcLA _ TM
                       
                                 097 22 99 029 
                                        0909 665 388

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Liên Hệ email: Lqlangtucoi@gmail.com DĐ: 0932230388