Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Buzz từ Trân Nguyễn : Phong Cảnh Chùa Việt Nam

 Liên kết tới bài đăng này:
 http://www.google.com/buzz/101699032516447257262/gH7niwtPGfu/Phong-C%E1%BA%A3nh-Ch%C3%B9a-Vi%E1%BB%87t-Nam



Chùa Bái Đình

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Buzz từ Trang LE

Buzz từ Sang Tran Ngoc: Ðừng hành động khi đang giận dữ


Một hôm, một vị samurai đến thu nợ của người đánh cá.

Người đánh cá nói: "Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua thật tệ, tôi không có đồng nào để trả ngài."

Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập tức.

Rất nhanh trí, người đánh cá nói: "Tôi cũng đã học võ và sư phụ tôi khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận."

Vị samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm xuống. "Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của ta cũng dạy như vậy. Ðôi khi ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình. Ta sẽ cho ngươi thêm một năm để trả nợ và lúc đo chỉ thiếu một xu thôi chắc chắn ta sẽ giết ngươi."

Vị samurai trở về nhà khi đã khá muộn. Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi thấy vợ mình và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường. Nổi điên lên vì ghen và giận dữ, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng đột nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai: "Ðừng hành động khi đang giận dữ."

Vị samurai ngừng lại, thở sâu, sau đó cố tình gây ra tiếng động lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy, hoá ra đó chính là mẹ ông.

Ông gào lên: "Chuyện này là sao vậy. Suýt nữa con đã giết cả hai người rồi!"

Vợ ông giải thích: "Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng."

Một năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai. "Năm vừa qua thật tuyệt vời, tôi đến để trả nợ cho ngài đây, có cả tiền lãi nữa", người đánh cá phấn khởi nói.

"Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi." Vị samurai trả lời, "Ngươi đã trả nợ rồi."


Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

17h17 ngày 07.11.2010

Chiều muộn,.....

dạo này trời trở gió rồi, không khí lạnh, càng thấy cô đơn,.... Mọi chuyện càng trở nên khó khăn đối với mình, chả hiểu sao năm nay đen đủi thế. Năm nay mới là con dần, chưa đến hạn tuổi, đầu năm cũng có đi lễ lạt vài nơi , sao mà vẫn đen đủi thế nhỉ, buồn thật,.... tiền hết, tình tan, bạn phản, công việc cũng dở dang, mọi thứ dường như đang quay lưng với chính mình. Không hiểu mình đã làm nên tội vạ gì nhỉ. Cứ như bị trừng phạt ấy,...

2 ngày nay mới ăn 1 bữa cơm, mà chả thấy có cảm giác đói gì cả,.... Mình sắp đắc đạo rồi ^_^, sắp trở thành người " không ăn thức ăn của trần gian".... ^^'

Dạo này không biết ở nhà thế nào...mấy hôm nay không gọi về, mà cũng chả biết gọi về làm gi nữa, dễ bị mắng lắm,...

26.11...cũng tầm này, à không, muộn hơn khoảng 1 tiếng, mình bị trộm đột nhập, xót xa, không phải vì mất tiền, mất điện thoại,.... mà cái ví, trong ví không có gì, tiền lẻ, 2 cái thẻ ( không có tiền ), giấy tờ cũng không sợ...... thế mà buồn. Chỉ có 2 thứ quý giá trong đó, ảnh của em, à mà cả cái ví nữa, kỷ niệm xót xa.

Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...

Không biết em có bạn trai mới chưa, mùa đông này lạnh, em hãy mặc ấm nhé. Mà thời tiết thế này, cũng nên có bạn trai mới đi, rồi thỉnh thoảng... cũng bạn đi ăn ốc,dạo công viên, .... có đôi có lứa mùa đông cũng trôi qua nhanh hơn, và bớt lạnh hơn , em nhỉ...
Nhớ về em... Trong những lúc cô đơn trở về
Nhớ về em... Nhớ ánh mắt môi cười thơ ngây
Nhớ về em... Trong tiếc nuối nhớ mong, trông chờ trở về chốn xưa
Trọn cả suốt đời này ta vẫn thương nhớ về em.


Ngày mai thi TM12, nghiệp vụ đếch gì, cả tháng này mình đâu có học hành gì đâu, ktra với ktreo, chán. Cuộc sống không mục đích, mình dần dần hiểu rõ cái cảm giác chán sống nó là như thế nào,
Bây giờ,... mình thực sự là tay trắng, không những tay trắng mà còn nợ nần chồng chất nữa ấy chứ, mình thực sự không biết bắt đầu từ đâu, nên như thế nào, phải làm gì, mình sợ tiếp xúc với mọi thứ, chỉ muốn sống bình dị thôi, yên tĩnh như cái thời gian trước đây mà mình đã trải qua, nó êm đềm biết bao, sao bây giờ quay lại khó thế nhỉ.
nghĩ đi nghĩ lại cũng đâu có khó khăn gì đâu,... do mình cả. Mình không kiểm soát đc thời gian, tâm lý, mọi chuyện phát sinh, từ bao giờ nhỉ. Không phải mình không nhận ra, nhưng sao mình không làm gì để ngăn chuyện đó lại nhỉ. Qua cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai chăng,... nhưng bao giờ mới đến khi đó đây,...... Có lẽ nó chỉ đến khi mình thay đổi, phải đó đời thay đổi khi chúng ta thay đổi. Chả phải mình vẫn vênh mặt với đời bằng câu nói đó hay sao,...
Tạm thời thế đã, chuyện thay đổi thế nào, mình sẽ dần dần xem xét, sẽ vất vả lắm đây.......... cố lên thằng còi

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Liên Hệ email: Lqlangtucoi@gmail.com DĐ: 0932230388