Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

Truyện Teen: Mận Trái Mùa

Quê tui nghèo lắm, mỗi lần trung thu là lũ nhỏ chỉ lấy lon sữa bỏ cắt ra làm lồng đèn. Ngày ấy nhà tui nghèo nhất trong đám trẻ cùng quê, mỗi lần nghe tụi nó rôm rả chuẩn bị xách đèn đi chơi là tui lại nô nức, nhưng mấy khi mẹ cho đi. Bà nói đêm tối, tui lại khù khờ, đi xa không khéo lạc lại khổ. Thế là những lần như vậy con Mận qua xin má cho tui đi chơi. Con nhỏ tóc khét nắng chăn trâu suốt ngày, nhà nó có năm đứa con gái, ba nó cứ chê con gái lớn lên theo chồng, không đứa nào ở nhà phụng dưỡng cha mẹ. Má tui lại nói, tại cha con Mận muốn có người ngồi nhậu chung, nên ổng cần con trai, chứ má tui khoái con gái nhất, con trai chỉ được cái lỳ thôi. Nhiều khi tui nghĩ tui cũng đâu có lỳ, như con Mận mới là lỳ, Thuở đời này, con gái đi chăn trâu có bữa nó lo hái xoài trâu đi ăn cỏ dưỡng của người ta, dìa nhà ba nó quánh chục roi mà nó không khóc, ở nhà má quánh có mấy roi là tui muốn chết rồi. Mỗi lần nó bị ba đánh xong cũng cười hè hè chứ thấy nó có đau la gì đâu. Tính ra vậy nó lỳ hơn tui chứ hả? Nhưng được cái con nhỏ lanh lẹ, má tui khoái nó dễ sợ, má tui khen nó lanh, mà lanh thiệt.Má tui nói nếu được ăn học đàng hoàng chắc con nhỏ học giỏi lắm. Tôi nó là chị lớn, nên từ nhỏ phải nghĩ học để nhường cho mấy đứa em. Chính vì siêng năng giỏi giang vậy nên mỗi lần nó qua xin cho tui đi coi hát đình, hay đi chơi đâu má tui cũng ừ ngọt. Có lúc tui nghĩ không biết nó con ruột hay tui nữa.


Trung thu trắng sáng vành vạnh y như cái mặt lu. Con Mận khoái chí cười nắc nẻ khi đưa tay vớt bóng trăng trên mặt nước. Tui nói với nó đừng làm như thế, chị Hằng mà biết được sẽ giận á. Nó hỏi tui chị Hằng là ai, thế là tui phải kể cho nó nghe 1 câu chuyện thật là dài về chị Hằng và anh Cuội. Con nhỏ ngồi nghe chăm chú, tui được thế, ra dáng địu bộ, lâu lâu trầm tư một chút, đến đoạn hấp dẫn tui im lặng một chút, con nhỏ càng sốt ruột tui càng khoái chí. Biết mánh của tui, con nhỏ ra sức ngắt nhéo, chu cha, đau thiệt luôn đó, kể chuyện thì cũng phải từ từ,phải hong? Phải có hứng mới kể được đúng hong? Có vậy mà con nhỏ cũng hối. Những ngày trung thu quê tui làm gì biết đến cái bánh trung thu. Có độ đâu mấy năm trước gì đó, có mấy ông trên tỉnh về phát cho mỗi xã được đâu chục hộp, chia cho mỗi đứa con nít chừng hỏng tới nữa cái ăn lấy vị. Nhà tui chỉ có một mẹ, một con, nên được đúng nữa cái. Lần đầu tiên được ăn cái thứ bánh một năm chỉ một lần đó ui nó ngon làm sao. Tui nhớ cái nhưng đậu xanh bên trong ngọt ngọt, cái bột làm ra cái bánh đó hong giống mấy cái bánh dưới quê. Năm sau nữa hong có bánh, tui hỏi má tui sao không mua cho tui một cái ăn cho đã, má nói mấy cái bánh đó mắc lắm, mua một cái bằng mua ba ngày đồ ăn. Mắc vậy nên sau này tui không đòi nữa, tui nói với má tui hỏng thích, tui thích ăn bánh da lợn, bánh bò má tui bán hơn. Mỗi lần tui nói vậy má tui cười, tui khoái nhìn má tui cười nhất, lúc đó nhìn má tui như bà tiên trên trời. Ờ, nhắc tới tiên mới nói, hỏng phải khoe, nhưng tui nghe người ta kể tiên đẹp lắm, tốt nữa, ai cầu xin gì cũng giúp. Vậy mà tui cầu hoài cho má tui hết bệnh ho mà hong thấy hết, mỗi đêm má tui ho dữ lắm, ho đến nỗi có đêm má không ngủ. Con Mận hái cho má tui mấy lá thuốc bắc gì đó kêu má tui uống sẽ hết, uống hoài uống hoài có thấy đỡ tý nào đâu. Vậy mà má tui cứ khen nó giỏi, biết thương má, thì tui cũng thương chứ bộ, nhưng tại tui là con trai, nên tui không biết làm gì cho má hiểu thôi.


Con Mận ngồi nhìn mấy cái lồng đèn ông sao, cá chép của chị em con Hạnh mà thèm. Tui lắc tay nó nói:

- Mày ưa mấy cái đó lắm hả?

- Mày không ưa hả?

- Hong, tao thấy lồng đèn có đẹp gì đâu. Chơi lon sữa bò vừa không bị gió thổi tắt, vừa không tốn đèn cầy, vừa có tiếng kêu. Vậy không hay hơn hả?

- Ừa hen!

- Mày đúng là…

- Là gì?

- Hai lúa

- Vậy chắc mày không phải hai lúa đâu hén?


Ừa thì tui cũng hai lúa, nhưng tui phả xạo xạo vậy cho con Mận đừng tủi thân, chứ thật ra tui cũng khoái chơi thử mấy cái lồng đèn đó coi sao. Nhà nhỏ Hạnh giàu nhất xóm, cái gì trên tỉnh bán là mấy bữa sau chị em nó có, mỗi lần vậy nó đi khoe đủ thứ, có bữa nhỏ Hạnh còn chọc tức con Mận là con gái hong biết mặc đầm. Con Mận nhào vô quánh nhỏ Hạnh tới tấp, tụi con trai tui chạy vô can, lôi hai con nhỏ ra. Hai bà chằng, bà nào cũng dữ như hai con trâu húc nhau ngoài ruộng. Nhỏ Hằng rách cái đầm mới, con Mận mặt mày tèm nhem, bùn đất, mắt đỏ ao. Đợi mấy đứa ở xóm về hết tui mới dám lại gần nó, tui biết nó là con gái mà tính con trai, sợ quê với mấy đứa ở xóm nên không khóc, tụi kia đi hết là nó khóc cho mà coi. Đợi nó khóc xong tui hỏi:

- Tao hứa với mày, mốt lớn má cho tao học thành tài, lên tỉnh tao mua cho mày cái đầm đẹp nhất tỉnh cho mày mặc, lúc đó chị em con Hạnh tha hồ lé con mắt hén

- Ừa, hứa đó nha!

- Ừ, tao bảo đảm, mày mà mặc chắc chắn sẽ đẹp hơn nhỏ Hạnh.

- Thôi xạo quá, mày với mấy thằng trong xóm khoái nhỏ Hạnh gần chết mà bày đặt, tao đen thui vầy làm sao đẹp được như nó mà mày khen vậy.

- Trời ơi, bà ơi bà, nó trắng nó đẹp khác, mày đen mày đẹp khác, hihi. Tao nghe anh Thắng nói trên thành phố á người ta còn đi tắm bùn cho đen thui kìa

- Tắm bùn là sao?

- À, chắc là đào cái hố dưới ruộng mình nè, rồi nằm xuống đó ngăm, khi nào đen leo lên. Làm như vậy tốn tiền lắm à, chứ không phải chơi đâu.

- Hihi, vậy đen như tao cũng đâu có xấu hả mảy?

- Ừa, tao nói đẹp mà. Mày hiền tý xíu nữa là đúng đẹp luôn á!

Nói xong câu này tốt nhất là nên bỏ chạy nếu không sẽ bị con Mận rược quánh chết queo.



--------------------------------------------------------------------------------


Mới đó đã hơn năm năm trôi qua, tui sắp vào đại học. Tui là một trong những đứa ít ỏi của xóm được đi học đến nói đến chốn. Ngày tui đi Mận qua phụ má tui làm gà, nấu cơm canh, xôi, cúng ba tui vì phù hộ cho tui thi đậu. Lớn lên Mận hết ăn hiếp tui như thời con nít. Má tui nói gần nói xa con Mận vậy mà giỏi, từ nhỏ đã chăm sóc em, dạy dỗ em nên người, nó cũng có hiếu với cha nó, thằng nào mà cưới được nó phúc đức lắm nha bay. Tui nghe xong có khi nỗi da gà, mà tui cũng không rõ tại làm sao tui cứ bị nỗi da gà khi nhắc tới cái chuyện… xa xôi đó, chắc tại hồi nhỏ Mận cứ bà chằng với tui, nên giờ tui sợ chăng?

Mận chắc coi Lan và Điệp nhiều nên bị nhiễm, bữa tui đi Mận cũng đưa tui chai dầu xanh, cũng gói ghém đưa tui ít tiền nhưng tui hong lấy, tui nói tiền đó để giành lỡ sau này tui cần thiệt tui gửi thư về tui mượn. Nhỏ thiệt tình dễ sợ, tui nói vậy mà nó cất vô thiệt. Mận nói với tui Mận sợ lên thành phố tui hong còn là thằng hai lúa nữa, lúc về tui quen thói dân Sài Gòn lên mặt với bà con hang xóm. Tui hứa với Mận tui mà như vậy cho sét đánh tui đi. Tui leo lên xe đò, xe chạy cả khúc mà Mận còn đứng mãi phía xa, tui tự hỏi tý nữa đây ai ngồi nghe Mận khóc.


Sài Gòn đô thị làm tui mở mang tầm mắt. Nhà cao cửa rộng hệt như những gì người ta hay nói. Dưới tui làm gì có xe hơi chạy vù vù như trên này. Tui bỡ ngỡ trước mọi thứ như một thằng hai lúa quả không sai. Mấy ngày đầu tui cũng khoái lắm, tui mân mê đủ thứ, tui thích ngồi bệt ngoài đường nhìn xe chạy, nhìn dòng người đổ xô nhau mỗi chiều tan học. Mấy đứa trên lớp tui ăn diện dễ sợ, nhiều thằng con trai mà mãi sau này tui mới biết nó là con trai. Mà nghĩ cũng lạ, dân Sài Gòn thiệt khó phân biệt ai là trai, ai là gái. Lâu lâu tụi nó rủ đi chơi, tui cũng vét sạch tiền đi một lần cho biết, ai dè mèn ơi, ly nước gì mấy chục ngàn, sợ quá sau tụi nó có rủ tui từ chối hết. Tui gửi thư về kể cho Mận nghe đủ thứ, tui kể với Mận về cái trường đại học của tui bự gấp bốn, năm lần trường dưới quê, tui kể ở Sài Gòn người ta không đi ngủ sớm đâu, tối người ta đi công viên, đi chơi đủ mọi nơi, tui nói Sài Gòn về đêm đẹp lắm, không có tiếng muỗi kêu e e e, không có tiếng ễnh ương kêu uềnh oang uềnh oang. Tui hứa khi nào đi làm có thiệt nhiều tiền tui sẽ mua cho Mận cái áo đẹp thiệt đẹp cho nhỏ Hạnh lé mắt luôn. Mận hỏi tui nhớ má, nhớ quê hong, tui nhớ gần chết, nhớ tô canh ngót má tui nấu, tui nhớ mấy con cá đồng mà chiều nào tui với Mận cũng đi bắt, tui nhớ mùi cức trâu sau nhà, nhớ tiếng má tui rày mỗi lần tui đi về trễ. Lá thư nào Mận viết cho tui cũng nhòe đi mấy chữ, chắc Mận khóc. Tháng nào Mận cũng gửi cho tui một lá thơ, kể chuyện dưới quê, Mận nói bệnh ho của má tui dạo rày đã bớt, má trông tui dữ lắm. Tui cũng định khi nào trường cho nghĩ tui về quê với má vài ngày. Có lần hai tháng liền tui không nhận được thư Mận, tui lo sốt vía, thường Mận đâu có mất tâm như vậy. Tui thấy ruột gan mình rối tung rối mù hết trơn. Cuối cùng Mận cũng gửi thư cho tui, lá thư ngắn nhất tui từng đọc. Chỉ một dòng thôi mà tui đọc hoài mới hiểu.


“Mận sắp đi lấy chồng”



--------------------------------------------------------------------------------


Bốn năm đại học dài đăng đẳng, thỉnh thoảng má lên thăm tui chứ tui không về quê từ dạo đó. Má biết ý nên cũng không nhắc gì chuyện đã qua. Về quê, mọi thứ đã đổi thay nhiều, tui nhận được việc trên thành phố nhưng xin chuyển công tác về quê cho có mẹ có con. Lần này tui về đúng dịp trung thu trăng tròn, con nít xóm tui giờ không con chơi lon sữa bò nữa. Quê tui nay đã khá lên nhiều. Bà con hàng xóm thấy tui về ai cũng hỏi đủ thứ chuyện, mãi chập choạng khuya tui mới về tới nhà. Dì hai cách nhà Mận mấy căn, vừa gặp tui dì đã khóc: Thiệt tình con Mận nó không có bỏ bay đâu, tại cha nó cứ bắt ép nó phải lấy chồng, cha nó nói con gái có thì, cứ đợi bay hoài mai mốt như Lan và Điệp thì khổ đời. Người tính không bằng trời tính, cha nó lựa qua lựa lại, bắt nó lấy thằng Hài, mà tao can không nghe, cái thằng lưng dài làm biếng, tính cọc cằn, con Mận lấy nó là khổ. Cái bữa đám cưới, nó khóc với tao quá trời. Rồi mày biết không, cưới về không bao lâu, thằng Hài có vợ bé, về nó quính con nhỏ gần chết, con nhỏ có bầu nó cũng không cho một cắc, nghe đâu má bay có gửi cho nó ít tiền hôm nó đi sanh mà nó không lấy, giờ thằng Hài bỏ nó, cha nó từ nó, bà con thấy tội, dựng cho nó cái chồi cho mẹ con nó ở. Giờ nó đi làm mướn, ai kêu gì mần đó, thiệt tôi hết sức…

Dì kể ít, mà lòng tui đau nhiều. Ở quê tui hễ con gái gã đi là không bao giờ được về nhà cha mẹ ruột.Đời người con gái Mận chưa một lần được mặc áo mới, cái gì tốt nhất Mận đều giành cho mấy em. Tui vẫn tưởng sẽ mang hạnh phúc đến cho Mận, nào ngờ đời Mận không phải ngọt như cái tên của em, mà chua lè, theo cái kiểu mận trái mùa. Đi ngang qua nhà Mận, tiếng Mận ru con ầu ơ giữa đêm trăng mà nghe đứt từng đoạn ruột.

Ầu ơ dí dầu tình bậu muốn thôi

Bậu gieo tiếng dữ à… ầu ơ bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu đi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Liên Hệ email: Lqlangtucoi@gmail.com DĐ: 0932230388